Toàn Cầu Luân Hồi: Chỉ Có Ta Biết Cốt Truyện

Chương 1060. Chặn giết! Hoàng tước đằng sau! (2)

Chương 1060. Chặn giết! Hoàng tước đằng sau! (2)
Có binh lính nhắc nhở.
Quan thủ bị cầm đầu nhướn mày, sau đó hung tợn nói: “Trực tiếp tiến lên!”
Tiếng nói vừa dứt.
Quan thủ bị này đã hung hăng đá bụng ngựa, khiến cho con ngựa tăng tốc tiến lên trước.
Kỵ binh khác thấy thế, vội vàng đuổi theo.
Không thể không nói.
Quyết sách của quan thủ bị này thật chính xác.
Đổi lại thành những người khác, tuyệt đối sẽ bị dọa lui.
Nhưng Trần Nghiệp là ai?
Trận thế nhỏ như vậy, vốn không thể lọt được vào trong mắt hắn.
“Vù!”
Giống như có một trận gió đột nhiên xuất hiện ở trên người Trần Nghiệp, quét ngang tới trước.
Đó là một chút thần uy được Trần Nghiệp phóng ra! Lập tức…
“Hí hí!”
Tất cả con ngựa đang được kỵ binh cưỡi giống như gặp phải thiên địch đáng sợ, bị kích thích lớn lao, toàn bộ hí lên một tiếng, sau đó ào ào ngã xuống đất, mất đi ý thức.
Có vài con ngựa thậm chí còn co giật vài cái, chết thẳng cẳng.
Đã có con ngựa ngã xuống đất, các kỵ binh cưỡi trên lưng ngựa đương nhiên cũng bị tai ương theo, ngã từ trên lưng ngựa xuống đất, lăn ra thật xa, bị thương không nhẹ.
Nhưng cũng có mấy người có công phu, hành động nhanh nhẹn, trong nháy mắt khi con ngựa sắp ngã xuống đã nhảy dựng lên, sau đó vững vàng rơi xuống đất.
Quan thủ bị kia chính là như thế.
Sau khi hắn hạ xuống, hai mắt lập tức nhìn chằm chằm vào Trần Nghiệp.
Mới vừa rồi Trần Nghiệp chỉ phóng ra một điểm thần uy, không chỉ kinh hãi con ngựa, cũng kinh hãi đến người.
Đặc biệt là quan thủ bị đứng đầu tiên, càng có thể cảm nhận được rõ ràng khoảnh khắc thần uy kia phóng thích đáng sợ đến cỡ nào.
Giống như người đang đứng trước mắt vốn không phải là nhân loại, mà là tồn tại vĩ đại không biết!
“Các hạ là ai? Vì sao ngăn cản bọn ta?”
Quan thủ bị trầm giọng hỏi.
Sắc mặt của hắn rất khó coi, cơ bắp toàn thân căng chặt, đang rơi vào trong khẩn trương cao độ, thật sự là khí thế Trần Nghiệp mới vừa phóng ra thật đáng sợ.
Cho dù bây giờ Trần Nghiệp còn không ra tay, quan thủ bị cũng rõ ràng, người trước mặt tuyệt đối không thể địch lại.
“Ta tương đối cảm thấy có hứng thú với tàng bảo đồ trong tay ngươi.”
Trần Nghiệp không nói nhảm, nói thẳng: “Lấy ra để cho ta nhìn xem.”
Sắc mặt quan thủ bị lập tức thay đổi.
Đối phương quả nhiên đến vì tàng bảo đồ.
Về phần nói giao ra? Đương nhiên không được!
Hắn vất vả giết cả nhà người ta, đuổi theo lâu như vậy mới cướp được tàng bảo đồ tới tay, vì thế không tiếc đắc tội vô số người, sao có thể chắp tay nhường tàng bảo đồ cho người khác được?
Hơn nữa, cho dù quan thủ bị thật sự bằng lòng, nhưng trở về báo cáo công việc như thế nào?
Chủ nhân của hắn khởi sự ngay trước mắt, bảo tàng trong tàng bảo đồ là một khâu mấu chốt trong kế hoạch, nếu như bị hắn đưa cho người khác, không chỉ hắn phải chết, kể cả người nhà cũng không sống được.
“Chủ nhân nhà ta là đương kim Triệu vương, các hạ đừng phạm sai lầm!”
Quan thủ bị trầm giọng nói.
Triệu vương là một trong bốn vị vương gia của Đại Hạ vương triều, cũng là thân vương có thực lực mạnh nhất, kể cả thiên tử đều phải e ngại hắn ba phần.
Ở trên phố thị vẫn luôn có lời đồn đãi, Triệu vương có lòng mưu phản, đương kim thiên tử lại không dám động đến hắn, bởi vậy có thể thấy được, thế lực của Triệu vương khổng lồ cỡ nào.
Quan thủ bị vốn tưởng rằng lấy hậu trường ra là có thể khiến cho người đối diện có kiêng kỵ.
Chỉ tiếc, kể cả đương kim thiên tử tự mình đến cũng không có khả năng khiến Trần Nghiệp coi trọng liếc mắt.
Thấy quan thủ bị này không định phối hợp, Trần Nghiệp không vô nghĩa nữa, bắt đầu đi về phía đối phương.
Nếu như đối phương không đồng ý đưa, hắn đương nhiên tự mình tới lấy.
Thật ra.
Trần Nghiệp không có hứng thú gì với vàng bạc châu báu, sở dĩ muốn tàng bảo đồ cũng là vì muốn nhìn xem trong bảo tàng này có thông tin về người tu tiên không.
Nhìn Trần Nghiệp từng bước ép sát, quan thủ bị vô cùng hoảng sợ trong lòng.
Sau khi hắn nói ra hậu trường là Triệu vương, kể cả ánh mắt của Trần Nghiệp đều không hề động, đủ để cho hắn nhận thức được vị cướp trước mắt này vốn không để ý đến Triệu vương sau lưng hắn.
“Đại nhân, làm thế nào?”
“Dứt khoát liều mạng với hắn!”
Phía sau quan thủ bị, mấy tên lính cắn răng thấp giọng nói.
Sở dĩ không có ai định chạy trốn là bởi vì bọn họ biết rõ, hậu quả của chạy trốn càng thêm nghiêm trọng.
Nếu như chạy trốn, lấy thủ đoạn độc ác của Triệu vương, cả nhà bọn họ một người đều không sống được.
“Đừng hành động thiếu suy nghĩ!”
Quan thủ bị thấp giọng quát một câu, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Trần Nghiệp đang chậm rãi đến gần, sắc mặt khó coi.
Ở trong đội ngũ kỵ binh này, hắn có công phu cao nhất, đương nhiên biết rõ, kẻ địch trước mắt là tồn tại khó có thể tưởng tượng được, tuyệt đối không phải bọn họ có thể đối phó.
“Các hạ rốt cuộc là ai?”
Quan thủ bị lớn tiếng hỏi.
Đáng tiếc, Trần Nghiệp không có hứng thú trả lời hắn.
Vì giữ mạng, đầu óc quan thủ bị nhanh chóng suy nghĩ, sau đó tiếp tục nói: “Lấy bản lĩnh của các hạ, hoàn toàn có thể gia nhập dưới trướng Triệu vương, vàng bạc của cải, vô cùng hưởng thụ, cần gì phải thế?”
“Nếu như các hạ có ý trở thành môn khách của Triệu vương, tại hạ tình nguyện thay mặt tiến cử!”
Trần Nghiệp vẫn không nói gì.
­­­­­­­­­­­
Bạn cần đăng nhập để bình luận