Toàn Cầu Luân Hồi: Chỉ Có Ta Biết Cốt Truyện
Chương 882. Godzilla?
Chưởng môn hiện tại của phái Hoa Sơn là con gái của chưởng môn đời trước, tên là Nhậm Thiên Thiên!
Năm nay Nhậm Thiên Thiên mới mười bảy tuổi và mới chỉ là võ giả hậu thiên, vốn vị trí chưởng môn cũng không đến phiên cô ta. Nhưng vì người trong môn phái đều chạy sạch rồi mới cho cô ta không trâu bắt chó đi cày.
Lúc này trong đại điện chưởng môn phái sau núi Hoa Sơn, Nhậm Thiên Thiên ngồi trên ghế, trên gương mặt xinh đẹp là vẻ kinh hoàng.
“Nhóm trò chuyện chiều… thật sự là cơ duyên của ta sao?” Cô ta lầm bầm một câu, sau đó ánh mắt nhìn về phía mật thất sau đại điện.
“Hiện giờ sư tỷ vẫn còn đang bế quan, mình cũng không thể nhàn rỗi, cho dù nhóm trò chuyện này có thật sự là cơ duyên hay không coi nó thành một đường lui cũng không tồi…”
Nghĩ đến kẻ địch sắp kéo tới cửa, nắm đấm nhỏ của Nhậm Thiên Thiên đã siết chặt lại, trên gương mặt xinh đẹp cũng lộ ra vẻ bất khuất.
Mấy ngày sau đó, trong nhóm trò chuyện vẫn không có người nói chuyện như cũ.
Xem ra ba vị thành viên nhóm đều rất thận trọng. Nhưng ngày nào bọn họ cũng tới điểm danh.
Điểm điểm danh có nhiều có ít, nhiều có thể có hai mươi mấy, ít thì lại chỉ có mấy, tất cả đều xem vận may.
Những điều này Trần Nghiệp đều để mắt đến. Nếu thành viên của nhóm trò chuyện đã không có ý muốn nói chuyện vậy hắn cũng không quan tâm nhiều cho lắm.
Mấy ngày này, danh tiếng của đô đốc Tu La Trần Nghiệp đã hoàn toàn truyền ra ngoài, gây chấn động trong đường hàng hải vĩ đại. Gần như toàn bộ băng hải tặc có thể lực đều biết bộ hải quân có một đô đốc như quái vật chắc chắn không thể chọc vào. Ngay cả “băng hải tặc Râu Đen” Tứ Hoàng nhiệm kỳ mới cũng từng bại trong tay vị đô đốc mới này….
Đương nhiên cũng có người không tin. Cảm thấy đây là bộ hải quân và Râu Đen kẻ xướng người họa, mục đích là để trấn nhiếp những băng hải tặc như bọn họ.
Đối với việc này, bản thân Trần Nghiệp cũng mang thái độ không để tâm. Cho dù người khác có tin hay không chỉ cần không ảnh hưởng đến việc hắn quẹt thẻ đi làm là được…
Hôm nay là một ngày có gió và nắng đẹp, thời tiết rất tốt. Trần Nghiệp vừa mới ăn cơm xong, giống như thường ngày nằm trong văn phòng ngủ, đột nhiên, nhóm trò chuyện đã im lặng rất lâu có thông báo mới.
Lý Mộng Điệp: “Chủ nhóm có đây không? Trước đó nói tích được một trăm điểm có thể tìm sự hỗ trợ từ ngươi là thật sao?”
Tin nhắn này thu hút sự chú ý của tất cả mọi người trong nhóm bao gồm cả Trần Nghiệp.
Đô đốc hải quân: “Không sai!” Trần Nghiệp đáp lời.
Lý Mộng Điệp: “Ngài chủ nhóm, ta không thể không nhắc nhở ngươi, tình cảnh khó khăn mà ta gặp phải vô cùng khó giải quyết, kẻ địch là một thú vương cấp năm có thể dễ dàng phá hủy một thành phố nhân loại, ngay cả vũ khí hạt nhân cũng không có cách nào giết chết nó…”
Lý Mộng Điệp: “Ồ, có khả năng ngươi không biết vũ khí hạt nhân là gì, trước đó ta nghiên cứu nhóm trò chuyện đã tìm được tính năng gửi video, trong này chia thành cảnh có vũ khí hạt nhân nổ, và một vài uy năng của thú vương cấp năm, mời sau khi ngài đô đốc xem xong lại quyết định có bằng lòng giúp ta hay không.”
Lý Mộng Điệp: “Trên thực tế bây giờ ta đã đi đến bước đường cùng rồi, nếu chủ nhóm không muốn ra tay ta cũng có thể hiểu được…”
Lý Mộng Điệp nói xong, trong nhóm lập tức xuất hiện hai nhắc nhở:
[Thành viên nhóm ‘thiếu chưởng môn Hoa Sơn’ đã tải tệp video ‘Lý Mộng Điệp’ gửi.]
[Thành viên nhóm ‘Thất công chúa’ đã tải tệp video ‘Lý Mộng Điệp’ gửi.]
Rất dễ nhận thấy khi Lý Mộng Điệp nói những lời này hai thành viên khác vẫn luôn tàu ngầm.
Trần Nghiệp nghĩ ngợi một chút, cũng không hề tự đại mà tải tệp video xuống, dự định xem trước rồi nói sau.
[Chủ nhóm ‘đô đốc hải quân’ đã tải tệp video ‘Lý Mộng Điệp’ gửi.]
Gần như nhắc nhở vừa xuất hiện video đã được tải xuống hoàn toàn.
Tốc độ mạng nhanh thật!
Sau đó, video mở ra, trong mắt trái của Trần Nghiệp xuất hiện một hình chiếu ba chiều.
Nội dung đầu tiên trong màn chiếu là một quái vật khổng lồ đang thỏa sức tàn phá trong thành phố nhân loại. Trần Nghiệp phát hiện ra quái vật này lớn lên có hơi giống Godzilla thậm chí còn biết phun khí nguyên tử, quân đội nhân loại ở trước mặt nó chỉ giống như con kiến.
Sau đó đến ban đêm, phe con người bắn vũ khí hạt nhân.
“Ầm ầm!”
Vụ nổ kinh thiên động địa xuất hiện. Màn đêm tối tăm giống như bị chiếu sáng trong nháy mắt. Sóng xung kích của vụ nổ đã mạnh mẽ phá hủy toàn bộ mọi thứ, trực tiếp san phẳng thành phố con người.
Cuối cùng, là mây nấm đồ sộ xuất hiện!
Nhưng bóng dáng của quái vật khổng lồ đó vẫn chưa ngã xuống, ngược lại còn trở nên tức giận hơn, ngửa mặt lên trời rống giận…
Nhìn kỹ thì trên người quái vật có một vài vết thương đáng sợ, phỏng chừng là bị vũ khí hạt nhân gây ra nhưng cũng chỉ thế mà thôi.
Rất rõ ràng, lực phòng ngự của quái vật này cực kỳ đáng sợ, ngay cả vũ khí hạt nhân cũng không có cách nào giết chết được nó.
Thất công chúa: “Đây là quái vật gì? Đáng sợ quá!”
Thiếu chưởng môn Hoa Sơn: “Sao trên thế gian lại có loại quái vật đáng sợ như vậy? Còn nữa, cái cục sắt nho nhỏ đó (đạn hạt nhân) là tiên khí sao? Tại sao có thể nổ ra đòn tấn công đáng sợ như vậy? Lại còn có thể lập tức phá hủy thành trì? Nó còn đáng sợ hơn cả cường giả võ thần!”
Phỏng chừng nội dung của video quá mức chấn động mới khiến hai vị thành viên nhóm vẫn luôn tàu ngầm này không nhịn được mà trồi lên, ngược lại sau khi Trần Nghiệp nhìn xong video vẻ mặt lại rất bình tĩnh.
Với thực lực của hắn hiện tại cũng có thể sống sót dưới đạn hạt nhân.
Lý Mộng Điệp: “Ngài chủ nhóm, không biết ngươi có cách nào đối phó với thú vương không? Thời gian của ta đã không còn đủ nữa rồi…”
Đô đốc hải quân: “Mở thông đạo chiều đi!”
Lý Mộng Điệp: “…”
Thất công chúa: “…”
Thiếu chưởng môn Hoa Sơn: “…”
Lý Mộng Điệp: “Chủ nhóm, xin đợi một chút.”
[Xin chú ý: Thành viên nhóm Lý Mộng Điệp cầu sự giúp đỡ của bạn, có đồng ý không?]
Trần Nghiệp nhìn nhắc nhở xuất hiện trong giao diện nhóm, chọn “có.”
Ngay sau đó, một thông đạo thời không màu đen xuất hiện trước mặt hắn, tiếp đó trong thông đạo thời không trào ra một lực hút mãnh liệt. Trần Nghiệp không giãy dụa mà chỉ nhìn mình bị thông đạo chiều hút đi với vẻ tò mò, rơi vào trong bóng tối…
Bóng tối cũng không kéo dài quá lâu.
Đợi khi Trần Nghiệp lại khôi phục tầm nhìn, phát hiện ra mình đã đến một nơi xa lạ. Hình như nơi này là dưới lòng đất. Vách tường xung quanh toàn là bùn đất, cũng không nhìn thấy thứ gì khác.
Trên một chiếc bàn gỗ đang châm một cây nến tản ra ánh sáng hơi yếu, khiến nơi này trông có vẻ hơi mờ ảo.
Trong bóng tối, Trần Nghiệp nhìn thấy vài bóng người, người dẫn đầu hình như là một cô gái trẻ tuổi. Đối phương có một đôi mắt vô cùng trong khiến người ấn tượng sâu sắc.
“Ngài chủ nhóm?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận