Toàn Cầu Luân Hồi: Chỉ Có Ta Biết Cốt Truyện
Chương 1001. Thật lòng thật dạ chẳng bằng người chơi tâm kế
Đội ngũ trạng nguyên dần đi qua nhà trọ.
Lý Tiêu Dao nhìn Lưu Tấn Nguyên ngồi trên lưng ngựa, tuy rằng vẻ mặt coi thường nhưng sự ngưỡng mộ trong ánh mắt vẫn bán đứng tâm trạng của hắn ta lúc này.
Ngay đúng lúc này, một sự thay đổi không ngờ tới đã xảy ra.
Con tuấn mã chở Lưu Tấn Nguyên đột nhiên phát ra một tiếng hí dài, giống như chịu phải kích thích cực lớn gì đó bất chợt lồng lộn lên.
“Á!” Lưu Tấn Nguyên ngồi trên lưng ngựa kêu to một tiếng hoảng hốt kinh hãi, hoàn toàn không thể khống chế được ngựa.
Mắt thấy tân khoa trạng nguyên sắp ngã xuống đất, mấy nha dịch đó người nào cũng sợ hãi mặt mũi tái nhợt.
Nếu như Lưu Tấn Nguyên ngã ngựa bị thương, cho dù tri phủ có thể tha cho mấy người bọn họ nhưng cửa ải Lâm gia đó cũng không qua được.
Lưu Tấn Nguyên chính là cháu ngoại của Lâm gia. Bằng không cũng sẽ không đặc biệt tới Tô Châu thăm thân.
Lâm gia cũng là gia đình lớn ở bản địa có bối cảnh cực khủng, thế lực kinh người. Gia chủ của Lâm gia lại chính là võ lâm minh chủ nổi tiếng trong võ lâm. Nhân vật như vậy muốn thu phục mấy nha dịch quả thật chẳng khác nào dí chết mấy con kiến.
Nói thì chậm mà diễn ra thì nhanh.
Ngay vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc đó, một bóng người đột nhiên nhảy ra từ cửa sổ tầng hai nhà trọ, từ trời giáng xuống, lập tức ấn con ngựa hoang đang lồng lộn xuống, hơn nữa còn nhanh chóng đỡ được trạng nguyên lang sắp rơi xuống đất lên, ngồi lại trên lưng ngựa.
Nguy hiểm thì có đấy nhưng cũng không khiến trạng nguyên lang xấu mặt.
Bằng không chuyến du lịch lần này không phải chuyện mừng mà là trò cười rồi.
...
Trên lầu hai nhà trọ.
“Ế? Tại sao đại ca lại xuống cứu tên công tử bột đó?” Lý Tiêu Dao mang vẻ mặt bối rối.
Triệu Linh Nhi lại liếc mắt nhìn Lý Tiêu Dao với vẻ khó hiểu, hỏi: “Tiểu Bạch ca ca ra tay cứu người, đây là chuyện tốt! Có gì không đúng sao?”
Lý Tiêu Dao cũng không dám cãi lại chị dâu. Hắn ta đảo mắt, đột nhiên mở miệng hỏi: “Chị dâu, ngươi còn em gái gì không? Không phải người thân cũng không sao cả, chỉ cần lớn lên đẹp bằng một nửa ngươi cũng được.”
“Tiêu Dao, ngươi hỏi chuyện này làm gì?”
Lý Tiêu Dao cười khà khà: “Chị dâu, chúng ta cũng coi như người một nhà, nói đến thì ta cũng là em trai ngươi, ngươi xem, người làm em còn chưa lấy vợ này! Ngươi làm chị dâu không phải nên để ý giới thiệu một người cho ta sao?”
Triệu Linh Nhi đảo trắng mắt nhìn Lý Tiêu Dao với vẻ tức giận, lắc đầu đáp: “Ta cũng không biết mấy thứ này, cơ mà đại ca ngươi nói ngươi có cuộc hôn nhân đã địch trước trong đời đang đợi mình rồi.”
“Thật sao?” Đôi mắt của Lý Tiêu Dao sáng ngời, vẻ mặt trở nên mong chờ hơn hẳn.
...
Trên phố, Lưu Tấn Nguyên kinh hoàng mất vía nhìn thấy người đã ra tay cứu mình đang đứng ngay trước mặt mình, lập tức xuống ngựa ôm quyền: “Cảm ơn nghĩa sĩ đã cứu giúp, xin nhận của Tấn Nguyên một lạy.”
Nói xong hắn ta cúi người thật sâu với Trần Nghiệp.
Trần Nghiệp cũng không cản hắn ta mà chỉ nói với vẻ bình tĩnh: “Chuyện nhỏ mà thôi, không cần đa lễ.”
Thật ra vừa rồi con tuấn mã của Lưu Tấn Nguyên lồng lộn lên cũng là do Trần Nghiệp giở trò.
Mục đích sao?
Hiển nhiên là để mượn cơ hội cứu người tiếp xúc với Lưu Tấn Nguyên rồi.
Lúc này Trần Nghiệp đã tìm được nhiệm vụ trên người Lưu Tấn Nguyên. Nhiệm vụ cũng tương tự với Triệu Linh Nhi, cũng là thay đổi số phận của hắn ta.
Trong cốt truyện nguyên tác, Lưu Tấn Nguyên sẽ chết. Trần Nghiệp biết cốt truyện nguyên tác muốn thay đổi số phận của hắn ta cũng không khó.
“Dám hỏi nghĩa sĩ tên họ là gì? Nhà ở đâu? Đợi dạo phố kết thúc, Tấn Nguyên nhất định sẽ hậu tạ.” Lưu Tấn Nguyên nói.
“Không cần đâu.” Trần Nghiệp bày ra bộ dáng lạnh lùng cao ngạo, ném lại một câu này rồi tung người nhảy lên, trực tiếp bay về tầng hai nhà trọ.
Một màn này khiến rất nhiều dân chúng vây xem đều nháo nhào hô lên kinh ngạc.
“Người này lợi hại thật, còn biết bay nữa kìa!”
“Đồ nhà quê, cái đó gọi là khinh công!”
“Thế cũng rất lợi hại, chắc chắn là cao thủ võ lâm rồi.”
“Không biết so với minh chủ võ lân trong thành chúng ta thì ai lợi hại hơn?” Lưu Tấn Nguyên cũng hơi ngạc nhiên về thân thủ của Trần Nghiệp.
Nhìn thấy Trần Nghiệp bay về nhà trọ, hắn ta ngẩng đầu nhớ tên của nhà trọ này rồi mới tiếp tục đi phố.
Lúc này mới đi được một nửa thôi, cũng không thể kết thúc ở đây được, làm vậy sẽ không cát tường.
...
Trần Nghiệp vừa lên lầu, Lý Tiêu Dao đã nôn nóng hỏi: “Đại ca, ta có nhân duyên đã định trước trong mệnh sao? Bên nữ là ai thế? Lớn lên có xinh đẹp không?”
Nói đến đây, hắn ta theo bản năng liếc mắt nhìn Triệu Linh Nhi như tiên nữ trên trời, bổ sung thêm: “Có đẹp bằng chị dâu không?”
Trần Nghiệp rất cạn lời.
Trong cốt truyện nguyên tác, Lý Tiêu Dao cũng không phải người thích nữ nhân đến thế! Thậm chí có thể nói là một thẳng nam.
Sao ở đây lại bắt đầu thích nữ nhân rồi? Đây là bị kích thích gì đó sao?
“Xinh, hơn nữa vô cùng hợp với ngươi...” Trần Nghiệp đáp.
Nghe được lời này, đôi mắt của Lý Tiêu Dao lập tức sáng ngời, hỏi dồn dập trong sự hưng phấn và mong chờ: “Đại ca, ngươi có thể nói cho ta biết vợ tương lai của ta đang ở đâu không?”
“Thời cơ chưa đến, đợi gặp được ngươi sẽ biết thôi.” Trần Nghiệp thuận miệng đáp qua loa.
Lý Tiêu Dao còn muốn hỏi nhưng Trần Nghiệp đã gõ bàn, quở trách: “Ăn cơm!”
Lúc này hắn lộ ra uy nghiêm khiến trong lòng Lý Tiêu Dao giật bắn, lập tức ngoan ngoãn ngồi xuống ăn cơm, không dám nói thêm một chữ nào nữa.
Tuy rằng Trần Nghiệp chưa bao giờ hưng dữ với Lý Tiêu Dao nhưng hắn ta vẫn hơi sợ Trần Nghiệp...
Chủ yếu nguyên nhân là vì khí thế của Trần Nghiệp quá mạnh. Cho dù hắn đã thu bớt khí tức lại nhưng vẫn có thể mang tới cho người áp lực.
Nói đơn giản thì bây giờ trên người Trần Nghiệp tự mang theo khí tức của đại lão!
...
Ăn cơm trưa xong, ba người ngồi trên tầng hai uống trà, đột nhiên, tầng một nhà trọ truyền tới tiếng ồn ào, dường như có rất nhiều người đang đổ dồn vào trong nhà trọ.
“Hình như bên dưới có rất nhiều người, để ta đi xem sao.” Lý Tiêu Dao đứng dậy đi tới đầu cầu thang nhìn ngược xuống dưới.
Triệu Linh Nhi thấy thế cũng tò mò hỏi: “Tiêu Dao, dưới lầu có chuyện gì thế?”
“Lý Tiêu Dao thở dài: “Người ta cố làm ra vẻ tới đây rồi.”
Vừa dứt lời, bóng người của Lưu Tấn Nguyên đã xuất hiện ở đầu cầu thang.
Người này vừa mới tuần phố xong, ngay cả bộ đồ màu đỏ trên người còn chưa kịp thay đã vội vội vàng vàng chạy tới đây tìm Trần Nghiệp.
“Ân công, ngươi còn ở đây thật sự tốt quá rồi.” Lưu Tấn Nguyên vội vàng chạy tới trước mặt Trần Nghiệp, cúi người thật sâu: “Tấn Nguyên bái kiến ân công.”
Trần Nghiệp bình tĩnh đáp: “Trước đó đã nói chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, ngươi không cần như vậy.”
“Đối với ân công mà nói chỉ là chuyện nhỏ, nhưng đối với Tấn Nguyên mà nói khi ấy cũng không phải trò đùa, nếu không có ân công ra tay tương trợ, Tấn Nguyên không chỉ ngã bị thương mà còn biến thành trò cười cho người trong thành nữa.”
Lưu Tấn Nguyên kiên trì bảo: “Ân tình như thế không thể không báo.”
Trong cốt truyện nguyên tác, Lưu Tấn Nguyên là một người nhiệt tình và cực kỳ lễ phép, cho nên biểu hiện của hắn ta bây giờ rất phù hợp với thiết lập con người của hắn ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận