Toàn Cầu Luân Hồi: Chỉ Có Ta Biết Cốt Truyện
Chương 905. Người vô địch trấn áp võ lâm!
Tốc độ bay của Trần Nghiệp rất nhanh, chỉ cần vài phút đã dẫn hai cô gái về đến phái Hoa Sơn.
Nếu không phải hai cô gái biết võ công, có chân khí hộ thể thì chỉ sợ lực cản không khí khi bay đã có thể khiến bọn họ bị thương rồi.
Sau khi thả hai cô gái ra, Trần Nghiệp nói: “Ta không thể ở lại lâu, sắp phải rời khỏi nơi này rồi.”
“Nhanh như vậy sao…” Lục Tuyết Hiện nói một câu theo bản năng.
Trước đó cô ta đã tận mắt chứng kiến một chưởng của Trần Nghiệp san phẳng một ngọn núi, cuối cùng cũng tin sư muội không lừa mình.
Người đàn ông trước mắt này quả thật mạnh đến khác thường. Cho dù là vị cao thủ số một thiên hạ ở Tiêu Dao Cung đó cũng không thể so được khi ở trước mặt người này.
E rằng chỉ có vài cao thủ cấp thần ma phá vỡ hư không trong truyền thuyết đó mới có thể so sánh được.
Mà nếu nhân vật như vậy ở lại phái Hoa Sơn sẽ mang lại lợi ích cực lớn đối với môn phái.
Có siêu cao thủ như vậy tọa trấn, phái Hoa Sơn không nói xưng bá võ lâm nhưng chí ít vẫn có thể sống bình yên, an tâm phát triển.
Trên đường trở về, Lục Tuyết Hiện vẫn luôn nghĩ nên dùng cách gì để giữ Trần Nghiệp lại.
Về phần quy tắc phái Hoa Sơn chỉ thu nhận đồ đồ nữ…
Quy tắc là chết, con người mới sống!
Nhưng không ngờ Trần Nghiệp vừa về câu đầu tiên đã là chuẩn bị rời đi.
“Ngài… ngài chủ nhóm, ngươi có thể ở lại phái Hoa Sơn không? Chỉ cần ngươi bằng lòng ở lại, cho dù là yêu cầu gì cũng có thể thương lượng.”
Nghe được lời này của Lục Tuyết Hiện, Trần Nghiệp chỉ lạnh lùng liếc mắt nhìn cô ta, sau đó ánh mắt nhìn về phía vị thiếu chưởng môn Thẩm Linh Vận này.
Thẩm Linh Vận trông có vẻ hơi do dự, nhỏ giọng nói với Lục Tuyết Hiện: “Sư tỷ, ngài chủ nhóm không có cách nào ở lại đâu, chuyện này trở về ta sẽ nói chi tiết với ngươi sau…”
Tuy rằng Lục Tuyết Hiện nghi ngờ nhưng cũng không thông minh, không hỏi nhiều nữa.
Thẩm Linh Vận đi tới trước mặt Trần Nghiệp, hành lễ cung kính, nói lời cảm ơn: “Cảm ơn chủ nhóm đại nhân đã giúp đỡ!”
Trần Nghiệp phất tay, đáp: “Thời gian không còn nhiều, ta sẽ nói ngắn gọn… Nguyên nhân ta tự xưng là trưởng lão Hoa Sơn khi ở phái Hắc Y trước đó, thiết nghĩ các ngươi cũng hiểu rõ, đợi sau này chuyện này truyền ra, trong khoảng thời gian ngắn chắc hẳn không có người nào dám chọc vào phái Hoa Sơn các ngươi.”
“Nhưng ngươi cũng đừng lơ là, mỗi ngày nhớ đúng giờ diểm danh, nhận điểm, lỡ như lại gặp phải vấn đề khó giải quyết có thể triệu hồi ta tới xử lý bất cứ lúc nào.”
Nghe được những lời này, Thẩm Linh Vận không biết nói gì, chỉ đành lạy một cái thật sâu, lại cảm ơn lần nữa, đợi khi cô ta ngẩng đầu lên, Trần Nghiệp ở trước mặt đã biến mất từ lúc nào…
“Sư tỷ, chủ nhóm đại nhân đi rồi sao?”
Thẩm Linh Vận tò mò hỏi: “Hắn đi kiểu gì thế?”
Trên gương mặt xinh đẹp của Lục Tuyết Hiện tràn đầy vẻ kinh sợ, lắp bắp nói: “Vừa rồi ta nhìn thấy hình như hư không vỡ nát (con đường không gian)… sư muội vị chủ nhóm đại nhân này lẽ nào chính là cường giả cấp thần ma trong truyền thuyết sao?”
Thẩm Linh Vận nghĩ đến tệp video đã xem trong nhóm đó, gật đầu đáp: “Có lẽ là vậy!”
Cô ta chưa từng thấy thực lực của cao thủ cấp thần ma nhưng nghĩ đến những lực phá hoại trong tệp video của chủ nhóm đại nhân đúng thật là hủy thiên diệt địa, chưa chắc đã thua những cao thủ cấp thần ma đó.
Hai ngày sau, liên quan đến chuyện phái Hắc Y bị người dùng một chưởng diệt sạch đã tuyền khắp toàn bộ võ lâm.
Rất nhiều cao thủ không tin lời đồn đãi đã tới nơi xảy ra sự việc kiểm tra.
Đợi khi bọn họ nhìn thấy chưởng ấn vô cùng khổng lồ đó, người nào cũng sợ đến mức không nói nên lời.
Đến tận đây, đại danh của phái Hoa Sơn lập tức vang vọng khắp toàn bộ võ lâm.
Điều này cũng dẫn tới một phiền phức.
Đó chính là người muốn đến phái Hoa Sơn bái sư học nghệ thật sự quá nhiều…
Vốn đây là chuyện tốt, nhưng Thẩm Linh Vận lại không chịu được phiền.
Vì người trong nhà mới biết chuyện nhà mình, những người tới bái sư đó đều là nhắm vào siêu cao thủ mới tới, mà Trần Nghiệp đã đi rồi, bọn họ lấy đâu ra siêu cao thủ tới tọa trấn đây?
Có lẽ trong khoảng thời gian ngắn còn có thể giấu được, nhưng thời gian dài rồi chắc chắn sẽ lộ ra, cuối cùng bị ép đến bất đắc dĩ, Thẩm Linh Vận tuyên bố phái Hoa Sơn đóng núi ở ẩn, cắt đứt qua lại với trần thế.
Hành động này dẫn đến rất nhiều sự bất mãn trong võ lâm đồng đạo.
Nhưng chỉ cần vừa nghĩ đến sự tồn tại của siêu cao thủ đó, cho dù có bất mãn cỡ nào cũng chỉ có thể nhịn, không dám tới gây sự với phái Hoa Sơn…
Trong lúc hỗn loạn, lại qua hai ngày nữa.
Một ngày này, xế chiều, tại địa chỉ cũ của sơn môn phái Hắc Y đột nhiên có ba người thần bí.
Ba người này, khí thế của mỗi một người đều vô cùng lớn mạnh, vừa nhìn đã biết là cao thủ đỉnh cấp trong võ lâm.
Sự thật cũng đúng là như thế.
Chỉ thấy ba người này, người nào cũng ngự khí mà bay.
Ngự khí bay ít nhất cũng phải là cao thủ cấp bậc đại tông sư mới có thể nắm giữ.
Giống như cao thủ cấp tiên thiên hoặc là tông sư cũng có thể bay ngắn, nhưng những người đó đều thuộc vào phạm vi khinh công, không có cách nào so sánh với ngự khí mà bay chân chính.
Sự xuất hiện của ba người không làm kinh động tới bất cứ ai, trực tiếp bay vút lên trời, tới bên rìa chưởng ấn cỡ lớn đó.
Ngay khi bọn họ nhìn thấy chưởng ấn cỡ lớn, sắc mặt đều thay dổi.
Lão giả bên trái dường như có hơi bị dọa cho ngây người, không ngừng thì thầm: “Một chưởng rung trời! Một chưởng rung trời…”
Bên phải cũng là một lão giả, ánh mắt của hắn ta nhìn chằm chằm vào chưởng ấn cỡ lớn, trong lòng cũng chấn động vô cùng.
Sau đó, hắn ta quay đầu, ánh mắt nhìn về phía người đàn ông trung niên đứng giữa, cung kính hỏi: “Chưởng môn sư huynh, theo ngươi thấy công lực của người này thế nào?”
Tuy rằng người đàn ông trung niên thoạt nhìn chỉ tầm ba bốn chục tuổi, nhưng tuổi thực tế của hắn ta đã vượt xa hai vị lão giả bên cạnh.
Người này chính là chưởng môn Tiêu Dao Cung, vì võ công tu luyện đến Võ Thần cảnh có thể tăng tuổi thọ lên rất nhiều, còn có hiệu quả trở về thanh xuân, cho nên thoạt nhìn mới trẻ tuổi hơn hai lão giả bên cạnh, nhưng thật ra bọn họ đều là sư đệ của hắn ta.
Nhìn thấy chưởng ấn cỡ lớn, vị chưởng môn Tiêu Dao Cung này nói với vẻ bình tĩnh: “Có thể đánh ra một chưởng này, công lực của người này đã có thể thay đổi tạo hóa, ta không bằng hắn!”
Nghe được lời này, hai vị lão giả đều kinh ngạc.
Bọn họ đều biết công lực của chưởng môn sư huynh, cách phá vỡ hư không cũng chỉ còn thiếu đúng một bước.
Hắn ta là vô địch thiên hạ chân chính, trấn áp đương thời!
Nhưng không ngờ sư huynh lại nói mình không bằng người khác?
“Chưởng môn sư huynh, lẽ nào người này đã vượt qua một bước đó?”
Bước qua bước đó sẽ không còn là người phàm nữa!
Chưởng môn Tiêu Dao Cung nghe vậy cũng chỉ lắc đầu, không trực tiếp đáp lời, sau đó ánh mắt của hắn ta đột nhiên trở nên kích động, như thể một ngọn lửa hiếu chiến lại bị châm lên!
“Ta không còn đơn độc nữa rồi!” Vị chưởng môn nói ra câu nói này, trong đôi mắt hừng hực chiến ý.
Hắn ta đã bị kẹt ở Võ Thần Cảnh rất lâu, vẫn luôn không cảm giác được hy vọng của đột phá.
Bây giờ hắn ta cần một cường địch, một vị đối thủ chân chính gây áp lực cho hắn ta trong trận chiến mới có khả năng đột phá…
Trước đây hắn ta là thiên hạ vô địch, liếc mắt nhìn khắp thiên hạ không ai có tư cách có thể trở thành đối thủ của hắn ta.
Nhưng bây giờ, vị đối thủ này cuối cùng cũng xuất hiện rồi…
Bạn cần đăng nhập để bình luận