Toàn Cầu Luân Hồi: Chỉ Có Ta Biết Cốt Truyện

Chương 1045. Ta đợi ngươi!

Chương 1045. Ta đợi ngươi!
Vết thương của Lý Tiêu Dao và Lâm Nguyệt Như đều đã tốt lên rất nhiều. Chẳng qua lần này hai người bị thương nguyên khí không nhẹ, cho nên đến bây giờ sắc mặt thoạt nhìn vẫn không tốt cho lắm...
“Tin rằng trước đó các ngươi cũng nghe được ta chỉ có thể bảo vệ các ngươi một năm, sau một năm tên ma quỷ đó sẽ xuất hiện trở lại, đến khi ấy chỉ có thể dựa vào các ngươi ngăn cản hắn!” Trần Nghiệp thản nhiên nói.
Lời này vừa nói ra, sắc mặt của mọi người đều thay đổi. Đặc biệt là Triệu Linh Nhi, gương mặt xinh đẹp đã trắng bệch như giấy.
Cũng không phải vì sợ mà ý của Trần Nghiệp là sau một năm hắn sẽ rời khỏi thế giới này.
Cô ta còn muốn ở bên Tiểu Bạch ca ca của mình làm một đôi nam nữ ân ái không rời, bên nhau mãi mãi!
Không ngờ lại chỉ còn lại thời gian một năm?
“Kiếm Thánh!” Trần Nghiệp lại nói: “Hy vọng trong khoảng thời gian tiếp theo ngươi có thể chỉ dạy Lý Tiêu Dao tu hành thật tốt, hắn có thiên phú dị bẩm, là một thiên tài hiếm có, nhất định có thể làm rạng rỡ phái Thục Sơn, sau một năm có thể ngăn cản được tên ma quỷ đó không cũng phải dựa vào Tiêu Dao.”
Trần Nghiệp vừa dứt lời, đột nhiên bên ngoài truyền tới tiếng phá không. Sau đó một đạo sĩ lôi thôi từ giữa không trung lao thẳng vào trong đại điện.
“Sư huynh!”
Người tới chính là Tửu Tiên Kiếm.
Người này vốn đang ở bên ngoài du lịch, phỏng chừng nghe nói đến chuyện của Thục Sơn cho nên mới chạy về.
Trông thấy Tửu Tiên Kiếm lôi thôi lếch thếch, trên gương mặt như giếng cổ không gợn sóng của Kiếm Thánh lộ ra vẻ tức giận, hừ lạnh một tiếng.
“Ngươi còn biết đường về?”
Ánh mắt của Tửu Tiên Kiếm liếc một vòng qua mặt đám người Trần Nghiệp trước, thấy phần lớn đều không quen, lại nhìn về phía Kiếm Thánh, vội vàng hỏi: “Sư huynh, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ma giới tấn công tới đây sao?”
Kiếm Thánh chẳng muốn nói đến vấn đề này mà chỉ vào Lý Tiêu Dao và hỏi sư đệ: “Người trẻ tuổi này là đệ tử của ngươi?”
Tửu Tiên Kiếm nhìn Lý Tiêu Dao, ngay cái liếc mắt đầu tiên đã cảm thấy quen mắt, sau đó rất nhanh đã nhớ đến gặp ở đâu.
Dù sao thì Lý Tiêu Dao cũng lớn lên rất đẹp trai, không phải gương mặt đại chúng, rất dễ nhớ ra.
“Sư… huynh, ta chỉ từng dạy hắn ngự kiếm thuật một lần thôi…”
Không đợi Tửu Tiên Kiếm nói xong, Kiếm Thánh đã lập tức ngắt lời: “Nếu đã là đệ tử của ngươi, tại sao không dạy dỗ tử tế, có ai làm sư phụ như ngươi không?”
Tửu Tiên Kiếm lập tức bị mắng cho ngây người.
Vừa rồi hắn ta vẫn chưa rõ đã xảy ra chuyện gì, còn muốn làm rõ quan hệ với Lý Tiêu Dao đây, nhưng không ngờ ý của sư huynh lại vừa vặn ngược lại.
Đây là muốn hắn ta chính thức nhận đồ đệ sao?
“Sư đệ, bắt đầu từ bây giờ, ngươi chịu trách nhiệm dạy Lý Tiêu Dao và Lâm Nguyệt Như, nhất định phải dốc lòng dạy dỗ, không thể hời hợt, nếu như bọn họ không thể xuất sư vậy ngươi cũng không được phép xuống núi nữa!”
Nghe thấy lời này của Kiếm Thánh, Tửu Tiên Kiếm vẫn ngây người.
Hắn ta không ngờ sư huynh sẽ dùng giọng điệu nghiêm khắc như thế để ra lệnh cho mình, càng không ngờ hắn ta vừa lên núi, còn chưa uống được ngụm nước nào đã bị sư huynh kéo đi làm tráng đinh.
Kiếm Thánh ném lại mệnh lệnh này rồi định rời đi.
Thẳng cho đến tận lúc này, Tửu Tiên Kiếm mới nhìn thấy cánh tay phải của Kiếm Thánh không còn nữa. Con ngươi của hắn ta co rút lại, sắc mặt lập tức trở nên nghiêm túc hơn: “Sư huynh, tay của ngươi…”
Kiếm Thánh không để ý đến sư đệ mà sải bước rời đi.
Trần Nghiệp vỗ lên vai Lý Tiêu Dao, dẫn Triệu Linh Nhi biến mất.
Trong đại điện, chỉ còn lại ba người Tửu Tiên Kiếm, Lý Tiêu Dao và Lâm Nguyệt Như.
Lý Tiêu Dao cười ha ha, đi qua: “Sư phụ, đã lâu không gặp!”
Tiểu tử này tim lớn, lúc này đã hoàn toàn hồi phục lại tính cách ngả ngớn trước đây.
“Trước đừng gọi ta là sư phụ!” Tửu Tiên Kiếm nghiêm túc hỏi: “Nói cho ta biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Lý Tiêu Dao lại cười khà khà, đáp: Sư phụ, chuyện xảy ra ở Thục Sơn mấy ngày nay, ta sẽ từ từ kể cho ngươi nghe, nhưng ta cảm thấy việc quan trọng nhất bây giờ của ngươi lại là đi gặp một người.”
Tửu Tiên Kiếm sững sờ: “Ai?”
“Con gái ngươi, A Nô!”
Nghe được lời này của Lý Tiêu Dao, Tửu Tiên Kiếm đột nhiên trừng to mắt…

Lúc này, Trần Nghiệp dẫn Triệu Linh Nhi tới bên một vách núi. Phong cảnh ở nơi này cực đẹp, có thể nhìn thấy cây cối hoa cỏ trải khắp núi đồi, nhưng Triệu Linh Nhi lại không có tâm trạng ngắm phong cảnh. Gương mặt xinh đẹp của cô ta phức tạp, cuối cùng không nhịn được mà hỏi: “Tiểu Bạch ca ca, sau một năm, có phải ngươi định đi không?”
Trần Nghiệp nhìn cô ta, gật đầu, thành thật đáp: “Đúng vậy, ta phải tới một thế giới khác.”
“Có thể không đi được không? Linh Nhi luyến tiếc ngươi.”
“Ôi! Sức mạnh của ta quá lớn, thế giới này đã không thể chứa được ta nữa…”
“Vậy… Tiểu Bạch ca ca, ngươi có thể dẫn Linh Nhi cùng đi được không? Không có ngươi, Linh Nhi ở đây cũng không có ý nghĩa gì cả.”
“Tạm thời vẫn chưa thể, Linh Nhi, ngươi có sứ mệnh của ngươi, đợi ngươi hoàn thành sứ mệnh, hơn nữa trở nên đủ mạnh mẽ thì có thể tới tìm ta, ta sẽ ở một thế giới khác đợi ngươi!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận