Toàn Cầu Luân Hồi: Chỉ Có Ta Biết Cốt Truyện

Chương 977. Sự điên cuồng của thần chết! Dùng mặt trăng tấn công

Chương 977. Sự điên cuồng của thần chết! Dùng mặt trăng tấn công
Lúc này trong phòng họp, vô số nghị viên tham lam đang cùng tổng thống của bọn họ bàn bạc xem nên xẻ một miếng thịt béo bở nhất từ trên người Nga thế nào. Bọn họ thảo luận rất lâu, ước chừng gần vài tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng đưa ra một phương án tàn độc!
Chẳng qua phương án này có thành công hay không đều phụ thuộc vào Trần Nghiệp!
Nếu hắn bằng lòng phối hợp với bọn họ vậy đừng nói là Nga, cho dù là toàn bộ thế giới đều sẽ trở thành đất thuộc địa, thành hậu hoa viên của bọn họ.
“Meghan, đi nói với vị đó đi! Nếu thành công ngươi có thể nhận được mức lợi nhuận năm phần trăm trong phương án, thế này đủ để ngươi xây dựng một tập toàn tài chính hình thức gia tộc rồi… ta tin ngươi có thể làm được, Meghan!” Tổng thống vừa cười vừa bảo.
Meghan vốn muốn từ chối nhưng khi nghe tới lợi nhuận năm phần trăm cô ta lại do dự. Vì vừa rồi khi mấy người này đang bàn bạc, cô ta ở bên cạnh nghe được rất roàng đương nhiên cũng biết năm phần trăm là một khoản tài phú kếch sù cỡ nào.
Cô ta do dự một lúc, thấy tất cả mọi người đều nhìn mình với ánh mắt mong chờ, cô ta đành cắn răng nói: “Ngài tổng thống, tôi sẽ cố hết sức thuyết phục vị đó…”
Thật ra, đến thời điểm này rồi, cho dù cô ta muốn từ chối chỉ sợ cũng không được vì cô ta là một người thông minh, hiển nhiên cũng có thể nhìn ra được trong đôi mắt của mấy nghị viên đó ánh lên tia sáng xanh, hoàn toàn đã bị tham lam che mờ tâm trí.
Nếu cô ta từ chối sẽ không yên với tất cả bọn họ. Một khi bị mấy tên thổ phỉ lòng lang dạ thú này nhìn trúng, cho dù sau này Trần Nghiệp bằng lòng bảo vệ cô ta thì cô ta cũng sẽ không sống thoải mái được…

Cùng lúc đó, tại trung tâm NASA (Cơ quan Hàng không và Vũ trụ Hoa Kỳ).
Một nhân viên công tác đang như thường lệ kiểm tra hình ảnh vũ trụ do vệ tinh gửi tới.
“Ế?” Nhân viên công tác này dường như phát hiện ra có chỗ gì đó khác thường, ánh mắt nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính.
Trong hình ảnh là một hành tinh vắng vẻ hoang vu, bề ngoài lồi lõm.
Đó chính là mặt trăng!
“Sếp, phía tôi có chuyện rồi!” Nhân viên công tác kêu to một tiếng, kinh động tới toàn bộ người trong văn phòng.
Quản lý đang ngồi uống cà phê nghỉ ngơi nghe vậy không nhanh không chậm đi qua, nói: “Có chuyện gì?”
Ánh mắt của nhân viên công tác nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, nuốt nước miếng chỉ vào màn hình và bảo: “Sếp, ngươi có cảm thấy mặt trăng càng ngày càng to không? Không, nói một cách chính xác thì nó cách chúng ta càng ngày càng gần…”
Quản lý đang cúi đầu uống cà phê, cũng chẳng ngẩng đầu lên mà đáp: “Tom, nay không phải cá tháng tư đâu nhé!”
Một cô gái đứng bên cạnh nhân viên công tác đó hét lên kinh ngạc: “Là thật đó! Mặt trăng đang nhanh chóng lại gần chúng ta… Tốc độ như vậy! Oh my god! Nó tính đâm vào Trái Đất sao?”
“Phụt!” Quản lý phun hết cà phê vừa mới uống vào họng ra.
Hắn ta liếc mắt nhìn màn hình máy tính, vẻ mặt kinh hãi thất thường, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất lao về phía bàn làm việc của mình, ấn thiết bị cảnh báo bên cạnh chỗ ngồi.
Lập tức, toàn bộ trung tâm NASA vang vọng tiếng chuông cảnh báo.

Trong phòng họp ở Nhà Trắng, mọi người kết thúc hội nghị, Meghan đứng dậy định rời khỏi Nhà Trắng, ngồi phi cơ về chỗ Trần Nghiệp. Loại chuyện này đương nhiên phải khuyên trước mặt sẽ có thành ý hơn…
Đột nhiên, cửa phòng họp lại bị người đẩy ra, mà người đẩy cửa lần này cũng không phải ai khác, vẫn là trợ lý của tổng thống.
Bản mặt già của tổng thống u ám, trong lòng đã có dự định sẽ khai trừ người không hiểu lễ phép hơn nữa còn hấp tấp này để đổi một trợ lý biết gõ cửa cho mình.
Tuy rằng trong lòng nghĩ như thế nhưng ngoài mặt tổng thống vẫn không lộ biểu cảm như cũ, bình tĩnh như núi.
“James, lần này lại là chuyện gì nữa?”
Trợ lý tên là James kia vội vàng đáp: “Ngài tổng thống, thử thách lớn nhất trong lịch sử nhân loại đã tới rồi.”
Nghe được lời này mọi người đều sững sờ, có người không nhịn được mà hỏi: “Lại xảy ra chuyện gì nữa? Thử thách lớn nhất? Lẽ nào còn lớn hơn cả nguy cơ bom hạt nhân mới vừa rồi sao?”
“Đúng đấy thưa ngày!” Trợ lý đáp: “Nó còn nghiêm trọng hơn nguy cơ bom hạt nhân nhiều.” Sắc mặt của người này đã cắt không còn một giọt máu. Thậm chí vì sợ hãi mà tay chân của hắn ta đều đang run lên.
“Ta nghĩ, nếu không có kỳ tích xảy ra thì thời gian còn lại cho con người chỉ sợ còn chưa đến ba tiếng đồng hồ nữa.”
Mọi người đều sững sờ.
Tổng thống nhíu mày, trong lòng càng lúc càng bất mãn với trợ lý này. “James, mau nói nhanh, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Trợ lý nuốt nước miếng, nói: “Phía bên NASA gửi tin mới nhất đến, mặt trăng của chúng ta đang di chuyển về phía Trái Đất với tốc độ hai nghìn một trăm ba mươi lăm kilomet trên một phút, sau ba tiếng nữa sẽ đâm thẳng vào Trái Đất.”
Vừa dứt lời, toàn bộ phòng họp đã lặng ngắt như tờ, tất cả mọi người đều há hốc mồm, vẻ mặt khó tin.
Thật sự thì tin tức mà trợ lý mang tới quá mức chấn động lòng người.
Mặt trăng đâm vào Trái Đất?
Phim hoa học viễn tưởng cũng không dám quay kiểu này. Bây giờ lại sắp thành hiện thực rồi sao?
Năm đó một thiên thạch đã tạo thành tai họa khủng khiếp lắm rồi, khiến toàn bộ bầu khí quyển xuất hiện sự thay đổi. Nếu như để mặt trăng đâm vào địa cầu, hơn nữa còn đâm với tốc độ lớn như thế chỉ sợ Trái Đất sẽ bị đâm nát mất?
Đến khi ấy toàn bộ sinh mệnh trên địa cầu đều sẽ diệt vong…
“James! Đã xảy ra chuyện gì?” Ngài tổng thống đứng bật dậy, cũng không thể giữ phong độ được nữa mà trừng mắt lớn tiếng hỏi: “Nói với ta đây chỉ là một trò đùa thôi, đúng không?”
Trợ lý rõ ràng có hơi nơm nớp lo sợ nhưng không phải là sợ tổng thống.
Đã đến lúc này rồi hắn ta còn sợ tổng thống làm mẹ gì. Hắn ta sợ là chuyện xảy ra tiếp sau đây kìa!
“Ngài tổng thống, ta cũng hy vọng đây là lời nói dùa, nhưng tin tức này đã có sự xác nhận đồng nhất của các chuyên gia tại trung tâm NASA… bây giờ, toàn bộ NASA đã tê liệt rồi, các nhân viên công tác đều đã chạy về nhà dự định trải qua thời khắc cuối cùng bên người nhà mình.”
Nói đến đây, trợ lý lấy thẻ công tác treo trên túi áo ngực xuống, đặt trên mặt bàn trước mặt tổng thống.
“Ngài tổng thống, rất vui vì được làm việc chung với ngài suốt thời gian qua, ba tiếng đồng hồ cuối cùng tôi cũng muốn được trải qua bên người nhà.”
Ném lại câu nói này, trợ lý không hề do dự mà quay người rời khỏi phòng họp, để lại tổng thống chết lặng và đám người sợ hãi bất an.
“Rầm!”
Thẳng đến khi tiếng đóng cửa truyền tới, mọi người mới lấy lại bình tĩnh.
Thật sự thì tin tức vừa rồi quá có tính bùng nổ, dọa bọn họ sợ ngu người. Tổng thống vội vàng nói với Meghan: “Meghan, mau gọi điện cho vị đó, bây giờ người có thể cứu chúng ta và cứu toàn bộ nhân loại cũng chỉ có mình hắn thôi!”
Meghan cũng biết tính nghiêm trọng của sự việc lập tức lấy di động ra nhấn số máy của Trần Nghiệp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận