Toàn Cầu Luân Hồi: Chỉ Có Ta Biết Cốt Truyện

Chương 1002. Hòa thượng đáng sợ từ đâu chui ra!

Chương 1002. Hòa thượng đáng sợ từ đâu chui ra!
Cùng lúc đó tại Miêu Cương, nước Nam Chiếu, Bái Nguyệt giáo chủ vừa lừa A Nô đi giúp mình tìm Triệu Linh Nhi về xong, đột nhiên một thuộc hạ tâm phúc tới truyền tin: “Giáo chủ, người phái tới Trung Nguyên đã không liên lạc được nữa, thuộc hạ cho rằng bọn họ chắc hẳn lành ít dữ nhiều.”
Nghe được tin tức này, Bái Nguyệt giáo chủ cũng không ngạc nhiên. Hắn ta nói: “Đêm qua ta quan sát tinh tượng, phát hiện có sao yêu hiện thế, xem ra sự việc đã xuất hiện sự thay đổi mới rồi.”
Thuộc hạ không hiểu mấy thứ thần bí của Bái Nguyệt giáo chủ cho lắm, mở miệng hỏi: “Giáo chủ, có cần phái người đi điều tra một chút không?”
Bái Nguyệt giáo chủ nghĩ ngợi rồi đáp: “Cũng được, ngươi đi đi!”
“Rõ!”
Thuộc hạ này vẫn chưa đi mà lại báo cáo: “Giáo chủ, còn một chuyẹn nữa.”
“Nói.”
“Có một hòa thượng từ Trung Nguyên tới, bản lĩnh phi thường, hắn chỉ rõ muốn gặp ngài, ngài có muốn gặp không?”
“Hửm?” Bái Nguyệt giáo chủ có hơi khó hiểu, hắn ta cũng không nhớ mình từng có qua lại gì với hòa thượng.
“Hòa thượng từ Trung Nguyên tới à? Hắn có bản lĩnh gì?”
Thuộc hạ nghĩ một chút rồi đáp: “Rất mạnh! Là người mạnh nhất… ngoại trừ giáo chủ ngài ra trong số những người mà thuộc hạ từng gặp… nhưng cứ cố tình không nhìn ra được bất cứ manh mối nào từ những kỹ pháp mà người này sử dụng.”
“Nếu không phải hòa thượng đó có ý ra tay nương tình thì chỉ sợ hắn ta đã có thể một đường xông tới trước mặt giáo chủ rồi.”
“Ồ?”
Lần này Bái Nguyệt giáo chủ có hơi ngạc nhiên.
Nếu không phải thuộc hạ nói đối phương là hòa thượng thì hắn ta còn tưởng là cao thủ của phái Thục Sơn tới gây rắc rối cho mình nữa chứ!
Trên thế gian này, người có thể khiến Bái Nguyệt giáo chủ kiêng dè cũng chỉ có phái Thục Sơn mà thôi.
Sau đó, Bái Nguyệt giáo chủ khẽ cười, trên gương mặt nho nhã lộ ra vẻ hứng thú: “Dẫn hắn tới chỗ ta đi.”
“Rõ, thưa giáo chủ.”

Trong nhà trọ, Lưu Tấn Nguyên mang vẻ mặt thất vọng vô cùng.
Hắn ta vừa mới mời đám người Trần Nghiệp cùng mình tới Lâm Gia Bảo ở vài ngày, kết quả lại bị từ chối. Cho tiền thì người ta không lấy, mà mời cũng bị từ chối luôn, điều này khiến Lưu Tấn Nguyên có hơi lúng túng…
Hắn ta đường đường là tân khoa trạng nguyên, nhưng hình như người ta cũng không coi hắn ta ra gì cho lắm.
“Trạng nguyên lang, tạm thời ta quả thật không cần gì cả, chuyện báo ơn cứ đợi sau này hãy nói đi! Nếu không còn chuyện gì khác, xin mời về cho.” Trần Nghiệp ra lệnh đuổi khách một cách khách sáo.
Lưu Tấn Nguyên cũng bất đắc dĩ, chỉ đành đáp: “Trước mắt ta ở Lâm Gia Bảo, nếu ân công có gì cần có thể cho người chuyển lời tới Lâm Gia Bảo là được… Tấn Nguyên không quấy rầy ân công dùng bữa nữa.” Vứt lại câu này, Lưu Tấn Nguyên rời đi với vẻ bất đắc dĩ.
Đợi hắn ta đi rồi, Lý Tiêu Dao mới vui vẻ nói: “Ha ha ha, người này còn tưởng hắn là ai? Đại ca của Lý Tiêu Dao ta nào có cần hắn giúp đỡ?”
Không biết tại sao, Lý Tiêu Dao lại không vừa mắt Lưu Tấn Nguyên cho lắm.
Thấy hắn ta kinh ngạc, Lý Tiêu Dao lại vui vẻ.
Triệu Linh Nhi đảo trắng mắt nhìn Lý Tiêu Dao, ánh mắt lại nhìn về phía Trần Nghiệp, hỏi: “Tiểu Bạch ca ca, tiếp theo chúng ta nên làm gì?”
Trần Nghiệp cười đáp: “Linh Nhi, hiếm khi ngươi tới Tô Châu một lần, cứ ở đây chơi vài ngày trước rồi nói sau đi.”
Hắn vừa mới từ chối Lưu Tấn Nguyên xong, ngược lại không phải cố tình không muốn đi theo cốt truyện nguyên tác, mà Trần Nghiệp cảm thấy không cần thiết.
Trong cốt truyện nguyên tác, Lý Tiêu Dao rõ ràng khá ghét Lưu Tấn Nguyên nhưng vẫn bằng lòng chấp nhận lời mời của hắn ta, dẫn Triệu Linh Nhi tới Lâm Gia Bảo ở, là vì tiền trên người hắn ta đã bị người cướp sạch, không thể thuê nhà trọ ở được.
Nếu không phải Lưu Tấn Nguyên thu nhận và giúp đỡ, nói không chừng hắn ta còn phải dẫn Linh Nhi ở đầu đường xó chợ rồi.
Mà bây giờ Trần Nghiệp cũng không thiếu tiền, ở trong nhà trọ thoải mái cần gì phải ăn nhờ ở đậu, ở nhà người khác?
Về phần hắn quyết định ở Tô Châu chơi vài ngày cũng không phải vì hắn ham chơi, mà là hắn đang đợi. Đợi Lâm Thiên Nam tổ chức luận võ kén rể cho con gái hắn ta… Đến lúc đó, hắn ta sẽ sắp xếp cho Lý Tiêu Dao lên sân, để hắn ta lấy được Lâm Nguyệt Như.
Tin rằng không có Triệu Linh Nhi, Lý Tiêu Dao và Lâm Nguyệt Như chắc hẳn sẽ hạnh phúc viên mãn đi?
Đây chính là nhiệm vụ trên người Lý Tiêu Dao…

Bốn ngày sau, cuối cùng Trần Nghiệp cũng đợi được tin tức mình cần.
Buổi trưa, trên phố đột nhiên xuất hiện một tiếng khua chiêng gõ trống, chỉ thấy một người đàn ông gầy gò, vừa đi vừa lớn tiếng hô: “Tin vui lớn cho mọi nhà đây! Võ lâm minh chủ, Lâm gia chủ của Lâm Gia Bảo quyết định tổ chức đại hội luận võ kén rể cho ái nữ, chỉ cần là người có thể đánh thắng đại tiểu thư Lâm gia thì có thể trở thành con rể Lâm gia, các vị thiếu hiệp có chí hãy lập tức tới Lâm Gia Bảo báo danh…”
Đừng thấy người đàn ông ngày gầy nhưng cổ họng lại lớn đến kỳ lạ, gần như toàn bộ con phố đều có thể nghe được tiếng hét của hắn ta. Chỉ cần là người trong nghề đều không khó phát hiện thật ra người đàn ông này chính là một cao thủ luyện ra nội kình mới có thể khiến giọng của mình truyền đi rất xa.
Rất dễ nhận thấy, người này được Lâm Thiên Nam cố tình tìm tới để lan truyền tin tức.
Lập tức, không ít người có được tin tức đều nóng lòng muốn thử.
“Vậy mà Lâm minh chủ lại sắp tổ chức luận võ kén rể cho ái nữ sao? Thật hay giả vậy?”
“Theo ta thấy chắc chắn vị Lâm đại tiểu thư này xấu đến mức chẳng ma nào thèm, Lâm minh chủ bất đắc dĩ mới phải ra hạ sách này.”
“Nói vớ va vớ vẩn, ta đã từng tận mắt nhìn thấy đại tiểu thư Lâm gia rồi, lớn lên đẹp như tiên nữ, làm sao có thể xấu được? Chỉ là tính cách có hơi nóng nảy mà thôi…”
“Ha ha ha, người anh em này nói đúng đấy, theo ta được nghe thì Lâm minh chủ thật sự đã bàn mấy vụ hôn sự cho Lâm đại tiểu thư rồi, nhưng chẳng qua người tới cầu hôn còn chưa tới cửa đã bị đại tiểu thư Lâm gia đánh cho chạy mất dép hết.”
“Tính cách này… thật sự quá nóng nảy.”
“Khà khà! Thân là con gái của Lâm minh chủ, hơi nóng tính chút cũng bình thường, chỉ cần có thể trở thành con rể Lâm gia, từ đây về sau có thể hô mưa gọi gió ở thành Tô Châu rồi, đây chính là cơ hội một bước lên mây, lẽ nào các vị không động lòng chắc? Các ngươi không đi thì ta đi vậy.”
“Từ đã! Lão tử thích kiểu con gái chua ngoa này, để lão tử đi!”
“Cút sang một bên, đại tiểu thư Lâm gia là của ta, các ngươi không được phép giành.”
“Con rể Lâm gia ta làm chắc rồi, Jesus cũng không cản được ta”
“Người anh em, Jesus là ai thế?”
“Ế? Đúng ha! Jesus là ai vậy? Tại sao ta lại thốt ra tên của người?”

Trong nhà trọ, có không ít thực khách đang ăn cơm đang bàn luận sôi nổi.
Trần Nghiệp, Triệu Linh Nhi và Lý Tiêu Dao cũng đang ăn cơm, nghe thấy mấy tiếng bàn luận truyền tới bên tai, Trần Nghiệp liếc mắt nhìn Triệu Linh Nhi và Lý Tiêu Dao, chỉ mỉm cười mà không nói gì cả. Vì hắn đã nhìn ra được hai người này cũng đã bị khơi gợi tự tò mò.
Lúc này, Triệu Linh Nhi và Lý Tiêu Dao đều đang ở giai đoạn tò mò với thế giới bên ngoài, hiển nhiên cũng cảm thấy hứng thú với loại luận võ kén rể này, không muốn bỏ lỡ nó. Cho nên Trần Nghiệp đang đợi bọn họ mở lời trước.
Quả nhiên, Lý Tiêu Dao là người đầu tiên mất kiên nhẫn, lên tiếng hỏi: “Đại ca, luận võ kén rể là gì thế?”
Triệu Linh Nhi cũng nhìn Trần Nghiệp, trên gương mặt xinh đẹp lộ ra vẻ tò mò.
“Luận võ kén rể chính là thông qua cách thức luận võ để chọn rể hiền.” Trần Nghiệp cười bảo: “Chỉ cần võ công đủ cao, có thể đánh thắng được người trên lôi đài thì có thể ôm được mỹ nhân về nhà.”
“Ế? Hôn nhân đại sự nào phải trò đùa như vậy?” Lý Tiêu Dao cực kỳ ngạc nhiên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận