Toàn Cầu Luân Hồi: Chỉ Có Ta Biết Cốt Truyện

Chương 1133. Kẻ làm xáo trộn vận mệnh?! (2)

Chương 1133. Kẻ làm xáo trộn vận mệnh?! (2)
“Sư đệ, nhiệm vụ đã hoàn thành rồi, nếu sư đệ không có việc gì khác thì chi bằng tới Phương gia ta chơi mấy ngày, ngươi thấy sao?”
Trần Nghiệp gật đầu: “Vậy thì quấy rầy rồi.”
Phương Trạch Sơn thấy thế vội nói: “Đằng trước có xe ngựa nhà ta đang chờ, mời Chân Nhân.”
Trần Nghiệp đáp: “Phương Nhị thúc, ta và Thanh Tuyết sư tỷ vừa là đồng môn lại vừa là bạn tốt, ngươi nếu là thúc thúc của Thanh Tuyết sư tỷ thì cũng coi như là trưởng bối của ta, không cần khách khí vậy đâu.”
Phương Trạch Sơn nghe thế thì cười rộ lên.
“Nếu thế lão phu mặt dày gọi một tiếng hiền chất vậy!”
Hắn rất thích sự lễ phép của Trần Nghiệp, càng nhìn càng thấy Trần Nghiệp cực kỳ thuận mắt.
Người trẻ tuổi này không chỉ là thiên kiêu của Hóa Vũ Môn mà diện mạo lẫn khí chất đều vô cùng xuất chung, đã thế đối nhân xử thế còn cực kỳ lễ độ, Phương Trạch Sơn thậm chí đã có ý tưởng đem con gái mình tặng cho Trần Nghiệp rồi.
Dù con gái hắn chỉ là người phàm, rõ ràng không xứng với Trần Nghiệp, thế nhưng có thể làm thiếp của đối phương cũng tốt rồi.
Đêm hôm đó.
Phương gia mở một yến hội lớn.
Vừa để ăn mừng Phương Thanh Tuyết đột phá bí cảnh Thần Thông, trở thành đệ tử chân truyền của Hóa Vũ Môn.
Mặt khác là để nghênh đón khách quý, cũng chính là Trần Nghiệp!
Tới cả Phương Thanh Tuyết cũng nói Trần Nghiệp là tuyệt thế thiên tài nghìn năm có một ở Hóa Vũ Môn, thử hỏi sao Phương gia có thể không coi trọng hắn được đây?
Kẻ ngốc cũng biết chỉ cần thiên tài Trần Nghiệp này không gặp bất trắc thì giao hảo với nhân vật như vậy chắc chắn sẽ rất có lợi.
Sau khi bữa tiệc linh đình kết thúc mọi người mới chia nhau đi nghỉ ngơi.
Trần Nghiệp được thu xếp vào ở trong một tiểu lâu rất xa hoa, thậm chí Phương gia còn cho sáu nha hoàn xinh đẹp như hoa như ngọc tới hầu hạ hắn.
Hơn nữa thân phận của sáu nha hoàn này cũng không tầm thường, thực ra họ đều con cái của Phương gia, chẳng qua không phải là chi chính mà thôi.
Nếu ở nơi khác thì họ cũng có thể coi như đại nhân vật, vậy mà giờ tất cả đều cam tâm tình nguyện tới hầu hạ Trần Nghiệp.
Nếu Trần Nghiệp có hứng thú ngủ với tất cả mấy người này thì Phương gia không chỉ sẽ không tức giận mà thậm chí còn rất vui mừng là khác.
Không để nha hoàn thật sự tới hầu hạ mà lại an bài người trong nhà không phải chỉ vì muốn để Trần Nghiệp sủng hạnh thôi sao?
Nếu họ có được con nối dõi của Trần Nghiệp thì lại càng tốt.
Con nối dõi của tuyệt thế thiên tài chắc cũng sẽ không kém cỏi, mà dù cho sau này đứa trẻ kia không được di truyền thiên phú gì cũng không sao.
Chỉ cần Trần Nghiệp còn sống, thì có đứa bé ấy là hắn đã coi như cô gia của Phương gia rồi.
Phương gia tính toán quả là đâu ra đấy.
Thế nhưng mưu kế này lại khiến người khác không hề thấy phản cảm.
Đêm khuya yên tĩnh.
Phương Thanh Tuyết và gia chủ Phương gia ‘Phương Trạch Đào’ đang nói chuyện trong thư phòng.
Hai cha con đã ba năm không gặp nên có rất nhiều chuyện để nói.
“Thanh Tuyết, chuyện ngươi trở thành đệ tử chân truyền của Hóa Vũ Môn trong đêm nay đã truyền đi khắp nơi rồi, chắc hẳn không lâu nữa thánh chỉ của Hoàng Đế sẽ từ kinh thành tới đây, ít nhất cũng phải sắc phong cho ngươi làm công chúa.”
Tỉnh Long Uyên cách kinh thành không xa lắm.
Nếu ra roi thúc ngựa thì chỉ một hai ngày là sẽ tới nơi.
Nghe thế Phương Thanh Tuyết bình tĩnh đáp: “Cha, việc này ngươi cứ tự xử lý đi! Hiện giờ ta theo đuổi tiên đạo, không muốn phân tâm vì chuyện phàm tục chốn nhân gian.”
Nghe con gái nói thế Phương Trạch Đào cũng không bất ngờ.
Hắn hiểu con gái mình, biết Phương Thanh Tuyết có một tấm lòng theo đuổi đạo tâm vô cùng kiên định.
“Đúng rồi!”
Phương Trạch Đào lại nhắc tới Trần Nghiệp: “Thanh Tuyết, vị Trần công tử về cùng ngươi là thế nào? Ta thấy có vẻ ngươi rất tín nhiệm hắn phải không?”
Dường như biết phụ thân đang lo nghĩ gì nên Phương Thanh Tuyết nói ngay: “Cha cứ yên tâm, ta đã cho người điều tra về thân thế của Trần sư đệ rồi, hắn là đệ tử của Trần gia ở quận Cẩm Châu, thân thế lẫn lai lịch đều rất trong sạch.”
Thì ra Phương Thanh Tuyết đã cho người điều tra về Trần Nghiệp từ lâu.
Nhưng nghĩ lại thì chuyện này cũng rất bình thường.
Phương Thanh Tuyết là người thông minh như thế, sao có thể dễ dàng tin tưởng bất cứ một ai được chứ?
“Trần gia ở quận Cẩm Châu?”
Phương Trạch Đào sững người, sau đó lại nói: “Ta đã gặp qua gia chủ hiện nay của Trần gia rồi, đó là kẻ hẹp hòi, một tên tiểu nhân với tầm nhìn thiển cận, không ngờ nhà hắn lại có tuyệt thế thiên tài như vậy, lần này Trần gia cũng có thể quật khởi rồi.”
Nghe vậy Phương Thanh Tuyết chỉ thản nhiên nói ra quan điểm có phần trái ngược của mình.
“Ta nghĩ chưa chắc đâu, Trần gia chưa biết chừng còn sắp gặp họa lớn rồi.”
“Hả? Sao ngươi lại nói thế Thanh Tuyết?”
Phương Trạch Đào vội hỏi lại.
Phương Thanh Tuyết đáp: “Theo những gì ta tra được thì Trần sư đệ là khí tử bị Trần gia từ bỏ, mấy năm trước hắn bị đưa tới mạch khoáng núi Tử Vân đào mỏ, chuyện hắn quật khởi chẳng có liên quan gì tới Trần gia hết. Hơn nữa mấy tháng trước con trai trưởng nhà họ Trần tới tìm Trần sư đệ xong còn bị Trần sư đệ đánh đuổi nữa kìa.”
“Có chuyện như vậy cơ à?”
Phương Trạch Đào vô cùng kinh ngạc: “Ta biết mạch khoáng ở núi Tử Vân, nếu đã tới nơi đó thì có thể cả đời cũng không ra nổi, hầu như đều sẽ mệt tới chết mới thôi... Vị Trần công tử kia không ngờ lại có thể quật khởi từ đó được, đúng là không thể tin nổi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận