Toàn Cầu Luân Hồi: Chỉ Có Ta Biết Cốt Truyện

Chương 1134. Suy nghĩ của Điện Mẫu thiên quân!

Chương 1134. Suy nghĩ của Điện Mẫu thiên quân!
Phương Thanh Tuyết ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Có lẽ Trần sư đệ gặp được kỳ ngộ gì đó tại mạch khoáng núi Tử Vân, cũng có thể là do Trần sư đệ đột nhiên tỉnh ngộ, thực ra những chuyện đó đều không quan trọng, chỉ cần đảm bảo hắn là minh hữu của chúng ta là được rồi.”
Phương Trạch Đào gật đầu.
Hắn rất tán thành quan điểm của con gái mình.
“Vốn ta còn định gửi một phần lễ lớn tới Trần gia để kết giao cùng họ, giờ xem ra không cần nữa rồi.”
Phương Trạch Đào cười nói: “Trần gia giờ sống hay chết cũng chỉ là một ý niệm của Trần công tử mà thôi.”
“Cha, không cần biết Trần sư đệ lựa chọn thế nào, chúng ta cứ ủng hộ hắn là được.”
Phương Thanh Tuyết nói.
Phương Trạch Đào liên tục gật đầu.
Đột nhiên hắn cảm thấy con gái mình có vẻ khá quan tâm tới vị Trần sư đệ kia, thế nên mới mở miệng ướm hỏi: “Thanh Tuyết này, có phải ngươi định kết thành đạo lữ với Trần công tử không?”
Phương Thanh Tuyết nghe thế cũng không tỏ vẻ luống cuống mà ngược lại còn nghiêm túc suy nghĩ một lát, sau đó nàng lắc đầu: “Trần sư đệ đúng là người đáng để tin tưởng, cũng đáng để nữ nhân phó thác chuyện chung thân. Có điều ta chỉ muốn theo đuổi vô thượng đại đạo, sẽ không phân tâm vì chuyện này.”
Nghe vậy Phương Trạch Đào cũng không thấy có gì bất ngờ.
Hắn hiểu rất rõ tính con gái mình.
Nghĩ một lát Phương Trạch Đào mới lại nói: “Thanh Tuyết, ngươi phong hoa tuyệt đại, ngay cả vũ cơ được xưng là đệ nhất mỹ nhân chốn kinh thành cũng chẳng thể sánh với ngươi, sợ là lâu dài vị Trần công tử kia cũng sẽ có ý với ngươi thôi.”
Lời này có ý là tốt nhất Phương Thanh Tuyết nên cẩn thận giữ khoảng cách thích hợp với Trần Nghiệp.
Không ngờ Phương Thanh Tuyết lại đáp: “Trước khi ngộ ra chân lý đại đạo ta sẽ không dừng bước, nếu Trần sư đệ có thể chấp nhận thì việc kết thành đạo lữ với hắn cũng không thành vấn đề.”
Câu này quả thực là mang đậm phong cách Phương Thanh Tuyết.
Lúc hai cha con nhà họ Phương còn đang bí mật nói chuyện với nhau thì Trần Nghiệp cũng vẫn chưa ngủ.
Hắn nằm trong phòng, ánh mắt sáng lên, rõ ràng đang suy nghĩ điều gì đó.
“Vừa rồi ở bờ sông Long Uyên đánh chết Bạch Hải Đan ta được tới năm nghìn điểm Luân Hồi luôn ư? Tuy Bạch Hải Đan thực ra là phân thân của Tạo Hóa Tiên Vương nhưng cảnh giới của hắn vẫn chỉ là cấp độ Thần Biến trong Nhục Thân cảnh mà thôi...”
Chỉ một phân thân cấp độ Thần Biến mà đã mang lại nhiều tích phân như vậy.
Thật rõ ràng đây là điều không bình thường chút nào.
Lý do duy nhất chỉ có thể là bởi Bạch Hải Đan là nhân vật quan trọng trong nội dung cốt truyện.
Tuy người này chỉ xuất hiện trong một tập phim nhưng hắn chính là người thúc đẩy cốt truyện phát triển.
Không có Bạch Hải Đan thì khả năng để Phương lão ma quật khởi e rằng sẽ không quá dễ dàng.
“Xem ra đánh bại, thậm chí là đánh chết nhân vật quan trọng với nội dung cốt truyện có thể giúp ta đạt được rất nhiều điểm?”
“Nếu ta giải quyết Phương lão ma luôn thì sao? Sẽ thế nào đây?”
Sáng sớm ngày hôm sau.
Trần Nghiệp dậy từ sớm.
Vừa đẩy cửa phòng ra đã có mấy nha hoàn lập tức tiến vào, sôi nổi hầu hạ hắn rửa mặt và thay quần áo.
Đối với việc này Trần Nghiệp cũng không làm bộ khước từ.
Hắn chẳng phải kẻ ngốc, đương nhiên có thể nhận ra ý đồ của Phương gia khi an bài như thế.
Có điều đối với đám nha hoàn này Trần Nghiệp rõ ràng đều thấy không vừa mắt.
Trần Nghiệp hiện giờ thực lực đã tăng cao lên tầm nhìn đương nhiên cũng tăng lên rất nhiều.
Nữ tử phổ thông dù trông có xinh đẹp tới mấy cũng chẳng thể lọt vào mắt hắn được.
Sau khi thay đồ xong Trần Nghiệp tới phòng ăn, cùng dùng bữa sáng với Phương Thanh Tuyết và gia chủ nhà họ Phương.
Ăn uống xong Trần Nghiệp đề nghị được đi dạo chơi xung quanh một vòng.
Phương Trạch Đào đương nhiên không dám phản đối, lập tức thu xếp người đi cùng Trần Nghiệp.
Chuyện đó không phải vì hắn sợ Trần Nghiệp xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn nên cần cho người đi theo bảo vệ đối phương.
Thực ra thì thực lực của Trần Nghiệp bây giờ đã tới bí cảnh Thần Thông, trong chốn phàm trần căn bản không ai có thể gây tổn hại tới hắn được nữa.
Thu xếp người đi theo ngoại trừ để dẫn đường cho Trần Nghiệp ra thì cũng bởi sợ có kẻ ngu ngốc mắt mù va chạm với Trần Nghiệp mà thôi.
Nếu trong lúc Trần Nghiệp ở Phương gia làm khách mà có kẻ khiến hắn khó chịu thì đối với Phương gia mà nói đó chính là tổn thất rất lớn.
“Nô tỳ Phương Thiến bái kiến Trần công tử.”
Một vị nữ tử của Phương gia quỳ gối trước mặt Trần Nghiệp rồi thưa: “Gia chủ lệnh cho nô tỳ từ hôm nay sẽ đi theo công tử xuất hành du ngoạn, công tử muốn đi đâu nô tỳ sẽ dẫn công tử đi.”
Ngoại trừ vị nữ tử này ra thì còn một đội hộ vệ Phương gia đi theo đằng sau nữa.
Trần Nghiệp gật đầu, đáp: “Ngươi đứng lên đi.”
Đợi Phương Thiến đứng lên Trần Nghiệp mới nói tiếp: “Phương gia các ngươi có nuôi ngựa phải không? Trước tiên dẫn ta đi chọn một con ngựa đã.”
Hắn nói mình muốn đi du ngoạn chỉ là một cái cớ mà thôi.
Mục đích thật sự của Trần Nghiệp chính là muốn trông thấy Phương lão ma.
Thấy Trần Nghiệp nói thế Phương Thiến vội đáp: “Vậy để nô tỳ dẫn công tử tới chuồng ngựa xem.”
Trên đường tới chuồng ngựa phải đi qua sân luyện võ của Phương gia.
Giờ đúng lúc các đệ tử Phương gia đang luyện võ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận