Toàn Cầu Luân Hồi: Chỉ Có Ta Biết Cốt Truyện
Chương 873. Đô đốc bò xanh và đô đốc Tu La!
“Là ta thua rồi!” Trên lôi đài, lão mù nhận thua một cách rất sảng khoái rồi quay người bước xuống khỏi lôi đài.
Tuy rằng mắt hắn ta không nhìn thấy nhưng Haki Kenbunshoku của hắn ta vô cùng lợi hại, có thể cảm giác được rõ ràng Trần Nghiệp đã đánh vỡ thiên thạch thế nào.
Triệu hồi thiên thạch đã là đại chiêu lợi hại nhất của hắn ta, nhưng Trần Nghiệp lại có thể dễ dánh đánh tan nó, ngay cả vị trí dưới chân cũng chưa từng dịch chuyển…
Lão mù không phải tên ngốc, rất dễ nhận thấy, đây vốn dĩ chưa phải cực hạn của Trần Nghiệp. Nếu như còn đánh tiếp hắn ta chỉ có thể tự rước lấy nhục mà thôi.
Không thể không nói, Issho đã đưa ra một sự lựa chọn vô cùng đúng đắn. Nếu như còn tiếp tục, có khả năng Trần Nghiệp sẽ sử dụng năng lực của trái Gura Gura dạy cho hắn ta biết làm người thế nào.
Thẳng đến lúc này, đám lính hải quân bên dưới đài mới lấy lại bình tĩnh.
“Được… được cứu rồi…”
“Trần Nghiệp thật sự… quá mạnh!”
“Thiên thạch lớn như vậy cũng biến mất rồi.”
“Đô đốc hải quân chẳng qua cũng chỉ như vậy thôi?”
“Người chiến thắng danh xứng với thực!”
“Lẽ nào các ngươi không thấy kỳ lạ sao? Tại sao trên người người này lại sở hữu nhiều loại năng lực của Trái Ác Quỷ như vậy? Hắn là quái vật sao?”
“Ta chẳng quan tâm nhiều như thế làm gì… Ông chú Issho thua rồi, ba mươi nghìn Belly của ta đều mất sạch.”
“Ngươi còn đặt tận ba mươi nghìn Belly sao? May mà ta đặt có năm nghìn.”
“Đồ khốn! Ngươi đang chế nhạo ta sao?”
Vô số lính hải quân đều đang bàn luận nhưng lại không có người nào dị nghị về việc Trần Nghiệp lấy được chiến thắng cuối cùng. Dù sao thì biểu hiện của hắn cũng đã rõ như ban ngày, quả thật là mạnh đến khác thường!
Chớp mắt đã là hai ngày sau, hội thi đấu toàn quân đã sớm kết thúc, đương nhiên quán quân chính là Trần Nghiệp!
Sau khi lấy được chức quán quân Trần Nghiệp lập tức nhận được đãi ngộ “không công bằng.” Lính hải quân bình thường đều là bốn người chung một phòng ký túc xá, mà Trần Nghiệp thì lại ở trong ký túc xá một người sang trọng…
Tuy rằng quân hàm của hắn hiện giờ chỉ là một binh nhất như cũ, nhưng kẻ ngốc cũng biết không bao lâu nữa hắn sẽ trở thành sĩ quan, còn là loại có cấp bậc rất cao nữa…
Cho nên hai ngày này vẫn chưa thăng cấp cho hắn là vì gần đây có tin đồn nói thủy sư đô đốc Akainu dự định thiết lập ra bốn vị trí đô đốc ở bộ hải quân, chuyện này đã dẫn tới màn tranh luận không nhỏ vì dù sao điều này cũng xem như đã phá vỡ truyền thống…
Cho nên hai ngày này các cấp cao vẫn luôn mở họp bàn bạc về chuyện này.
Sáng hôm nay, Trần Nghiệp đang ngủ nướng trong ký túc xá đột nhiên cửa phòng bị người gõ vang.
“Tới đây!” Hắn đáp một tiếng rồi dậy mở cửa.
Bên ngoài là một sĩ quan có quân hàm thượng úy nhìn thấy Trần Nghiệp lập tức chào theo nghi thức quân đội, nói với gọng cung kính: “Ngài Trần Nghiệp, thủy sư đô đốc mời ngài qua đó một chuyến.”
“Hả?”
Trần Nghiệp lập tức biết đã thảo luận ra kết quả rồi.
“Được, ta biết rồi, đợi ta vài phút.”
Rõ ràng với cấp bậc của hắn hiện tại thấp hơn thượng úy này rất nhiều nhưng hắn lại dùng loại giọng điệu theo kiểu ra lệnh.
Mà thượng úy này lại cứ cố tình không có gì không phục, ngược lại còn chấp nhận như điều hiển nhiên.
“Được, ta ở đây đợi ngài.”
Trần Nghiệp gật đầu rồi đóng cửa lại.
Vài phút sau hắn lại mở cửa ra, đã rửa mặt và mặc quần áo chỉnh tề lên.
“Đi thôi!” Trần Nghiệp hô một tiếng.
Vị thượng úy đó lập tức dẫn đường phía trước: “Ngài Trần Nghiệp, mời đi bên này.”
Ngay khi hắn đi theo thượng úy tới phủ thủy sư đô đốc phát hiện ra lão mù cũng ở đây, hình như còn đang đợi hắn.
“Là Trần Nghiệp các hạ tới đấy sao?”
Lão mù chào hỏi hắn trước: “Còn đợi mỗi ngươi thôi!”
Trần Nghiệp đáp: “Vậy vào chung đi!”
Hai người cùng bước vào trong phủ.
Thân là thủy sư đô đốc phòng làm việc của Akainu có không gian rất rộng rãi. Sau khi vào cửa, thứ đầu tiên thu hút ánh mắt người chính là một bức tranh treo trên tường đối diện, bên trên có hai con chữ cực lớn: “Chính nghĩa!”
Sau đó, một bàn làm việc rộng lớn đập ngay vào mắt. Sau bàn làm việc hiển nhiên chính là ngai vàng của thủy sư đô đốc.
Nhưng lúc này người ngồi trên ghế thủy sư đô đốc cũng không phải Akainu mà là một lão già. Lão già này vô cùng cường tráng sở hữu khuôn ngực rộng, làn da màu nâu vàng, mái tóc bạc cắt theo hình chữ “sơn” cộng thêm một bộ râu vào nữa.
Dưới mắt trái của lão già có một vết sẹo khâu, mặc một chiếc áo sơ mi không tay màu đen được trang trí bằng huy chương, lộ ra cơ bắp cánh tay cực kỳ cường tráng cùng với băng tay màu xanh lục. Trên cổ đeo một chiếc khăn quàng màu vàng nhạt, trên người mặc áo khoác màu xám đậm.
Đường đường là thủy sư đô đốc Akainu lại đang đứng bên cạnh lão già.
Thấy một màn này, Trần Nghiệp hơi sững sờ.
Sau đó hắn rất nhanh đã nhận ra lão già trước mặt này chính là tổng tư lệnh toàn quân của chính phủ thế giới.
Tên chỉ có một chữ “Kong!”
Cũng là cấp trên của Akainu!
Nhưng người thu hút sự chú ý nhất của Trần Nghiệp cũng không phải Kong mà là một người đàn ông đứng trong góc tối tăm ở bên cạnh. Người đàn ông này lớn lên không tính là đẹp trai, trên người ăn mặc lôi thôi thoạt nhìn rất lười nhác giống như một tên bụi đời.
Nhưng nếu như quan sát cẩn thận sẽ phát hiện ra trên cơ thể người đàn ông này có một loại khí chất đắc biệt và sức hút nhân cách khiến người không dám bỏ qua sự tồn tại của hắn ta.
Nếu như Trần Nghiệp đoán không lầm thì người này chắc hẳn chính là đô đốc bò xanh thần bí!
Quả nhiên là đi cửa sau vào mà…
“Nếu người đã tới đủ rồi vậy nói chuyện chính đi!” Kong mở miệng một cách uy nghiêm.
Sau đó Akainu cũng giới thiệu theo: “Vị trước mắt các ngươi chính là tổng chỉ huy của chính phủ thế giới, tổng tư lệnh Kong!”
Đám người Trần Nghiệp nghe thấy vậy cũng không có biểu hiện gì, càng không chủ động chào hỏi hắn ta nhưng Kong cũng không để ý.
Cường giả mà!
Đều là người kiêu ngạo cả.
Kong nói: “Kêu các ngươi tới đây chính là vì gần đây hải quân trống ra quân hàm và chức vụ của ba vị đô đốc, các ngươi đều là những ứng cử viên đô đốc… nếu như không có ý kiến gì khác vậy ngày mai có thể tiến hành nghi thức thăng chức cho các ngươi.”
Đám người Trần Nghiệp vẫn không nói gì.
Kong bảo: “Vậy được, tiếp theo giao lại cho ngươi đấy, Sakazuki!”
Rõ ràng lão già này cũng là một người dứt khoát, sau khi vất lại một câu này đã quay người rời đi ngay.
Akainu về lại vị trí thuộc về mình nói với ba người Trần Nghiệp: “Các ngươi có thể nghĩ một danh hiệu đô đốc cho riêng mình, tốt nhất là một loại động vật nào đó, ví dụ như danh hiệu của đô đốc Borsalino là khỉ vàng (Kizaru), và tên trước đây của ta là “chó đỏ” (Akainu)!”
Nghe được lời này, lão mù mở miệng trước, nói: “Tại hạ thích mãnh hổ, không bằng gọi là hổ tím (Fujitora) đi!”
Hai người đều rất tùy tiện đặt xong danh hiệu đô đốc tương lai cho mình, rõ ràng không để ý đến danh hiệu này cho lắm.
Trần Nghiệp lại mở miệng đáp: “Ta không thích động vật, cho nên danh hiệu đô đốc của ta sẽ tên là Tu La!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận