Toàn Cầu Luân Hồi: Chỉ Có Ta Biết Cốt Truyện

Chương 935. Mục tiêu cuối cùng xuất hiện: Imu!

Chương 935. Mục tiêu cuối cùng xuất hiện: Imu!
Trước đó Trần Nghiệp đã đựng linh hồn của Manji Buu vào trong nhẫn Lôi Thần, cảm giác được sự bồi dưỡng của sấm sét, linh hồn của Manji Buu lại mang theo một chút đặc tính của sấm sét!
“Rẹt rẹt!”
Ngay khi hắn rót linh hồn của Manji Buu vào trong Cân Đẩu Vân, Cân Đẩu Vân lập tức sống lại hơn nữa còn lóe lên tia chớp, thoạt nhìn càng khí thế hơn Homie Zeus của Big Mom nhiều.
Sau đó hắn dùng năng lực của trái Soru Soru ra mệnh lệnh cho Cân Đẩu Vân, khiến nó lơ lửng sau đầu mình.
Lập tức, Trần Nghiệp thoạt nhìn đã hoàn toàn khác hản.
Đạo Đức Kim Luân sau đầu hắn không chỉ có thể phát sáng mà còn có sấm sét quấn quanh, trông vô cùng lợi hạ, khiến cho Trần Nghiệp thoạt nhìn giống như một thiên thần giáng lâm xuống thế gian!
Trần Nghiệp soi gương, lập tức thấy hài lòng vô cùng.
Sau đó hắn nảy ra suy nghĩ, Đạo Đức Kim Luân sau đầu trực tiếp biến mất không thấy đâu nữa, khiến hắn lại biến trở về là đô đốc Hải Quân thoạt nhìn bình thường không có gì kỳ quái.
Tại sao Homie Đạo Đức Kim Luân này lại có thể trực tiếp biến mất trong không khí?
Đây là đặc tính tự có của Cân Đẩu Vân, có thể ẩn nấu trong hư không.
Trong cốt truyện nguyên tác của Dragon Ball, khi còn nhỏ cho dù Son Goku có thể triệu hồi Cân Đẩu Vân dẫn hắn ta bay đi ở bất cứ nơi nào và vào bất cứ thời điểm gì.
Mà sau khi Cân Đẩu Vân bị Trần Nghiệp cải tạo, đặc tính cũng không hề biến mất. Không chỉ như thế, nó còn có thể trở thành cơ thể mới của Manji Buu, giúp thời gian chiến đấu của Trần Nghiệp trôi qua rất nhanh.

Thời gian một tháng chớp mắt đã qua đi.
Sáng một ngày này, Trần Nghiệp hiếm khi ăn mặc chỉnh tề, cùng Akainu lên quân hạm tiến tới thánh địa “Mary Geoise.”
Chuyến đi này hiển nhiên là để tham gia hội nghị thế giới.
Thánh địa “Mary Geoise” được coi là trung tâm thế giới One Piece, là chỗ ở của tổng bộ chính phủ thế giới mới, cũng là nơi ở của Thiên Long Nhân.
Ngay khi Trần Nghiệp giẫm chân lên Mary Geoise đã trông thấy rất nhiều Thiên Long Nhân mang lồng kính, nhưng phần lớn vẫn là nô lệ các loại tộc.
Sắc mặt của mỗi một Thiên Long Nhân đều mang vẻ ngạo nghễ. Mà nô lệ dưới chân bọn họ lại tràn đầy vẻ sợ hãi trên mặt, chỉ lo mình làm không tốt sẽ gặp phải sự tra tấn dã man của Thiên Long Nhân. Sắc mặt của các nô lệ của Thiên Long Nhân hình thành sự đối lập rõ ràng.
Không chỉ như vậy, mỗi một Thiên Long Nhân đều ăn mặc hoa lệ, rực rỡ và lộng lẫy. Còn các nô lệ không chỉ ăn mặc rách rưới mà còn phải quỳ bò đi lại trên mặt đất giống như chó, chịu đủ sự sỉ nhục, thế cho nên có không ít nô lệ trong mắt đã mất đi khao khát đối với cuộc sống, chỉ còn lại tê liệt và mất tri giác.
“Thánh địa?” Trần Nghiệp cười lạnh một tiếng: “Ta thấy chẳng khác gì địa ngục cả.”
Akainu ở bên cạnh hắn nghe vậy sắc mặt thay đổi, thấp giọng nhắc nhở: “Tu La, đừng nói lời này, sẽ gây ra họa.”
Trần Nghiệp liếc mắt nhìn Akainu ở bên cạnh, phát hiện ra hắn ta nhìn thấy những nô lệ bị ngược đãi này, vẻ mặt lại hơi mất tự nhiên.
Xem ra người này quả thật trung thành với chính nghĩa, cũng rất chướng mắt toàn bộ hành vi của Thiên Long Nhân.
Trong cốt truyện nguyên tác, Akainu từng chất vấn Ngũ Lão Tinh có phải đã biến thành con rối của Thiên Long Nhân rồi hay không. Câu nói này đủ để chứng minh hắn ta rất căm hận Thiên Long Nhân.
Trần Nghiệp nể mặt Akainu nên không tiếp tục nói nữa.
Tiếp đó, mọi người tới bên ngoài một pháo đài hoa lệ rồi dừng lại, tổng tư lệnh Kong đang đợi ở cổng chào đón Akainu và Trần Nghiệp.
Nhìn thấy tổng tư lệnh Long, Akainu cười nói với Trần Nghiệp: “Tu La, ta tới đây cũng đã rất nhiều lần rồi, nhưng vẫn là lần đầu tiên được tổng tư lệnh Long đích thân đón tiếp… Xem ra, Ngũ Lão Tinh rất coi trọng ngươi.”
Quả thật, Akainu thân là thủy sư đô đốc hải quân vốn chính là thuộc hạ của tổng tư lệnh Kong, nào có đạo lý cấp trên đi đón cấp dưới.
Vậy tổng tư lệnh Kong xuất hiện ở nơi này rõ ràng là nhắm vào Trần Nghiệp, mà sự thật cũng là như thế.
Sau khi đón Akainu và Trần Nghiệp, tổng tư lệnh Kong rõ ràng càng nhiệt tình với Trần Nghiệp hơn.
Sau đó hai người đi theo hắn ta tới một phòng họp rộng lớn. Trong phòng họp đã có rất nhiều quốc vương.
Đối với những quốc vương này, hiển nhiên Trần Nghiệp chẳng biết một ai cả nhưng không ngờ là lại có không ít người nhận ra hắn…
“Người vừa mới vào là thủy sư đô đốc hải quân đúng không? Vị bên cạnh lẽ nào là đô đốc Tu La trong lời đồn?”
“Đúng là người đàn ông đó, ta đã từng xem tranh chân dung của hắn.”
“Thoạt nhìn có hơi bình thường, cũng không đáng sợ như lời đồn!”
“Quốc vương Stoff tuyệt đối đừng coi thường đô đốc Tu La, ta đã từng tới đảo Bánh, ở đó trước đây là hòn đảo phồn hoa nhất và lớn nhất ở Totto Land, lớn bằng ba quốc gia của ngươi đấy, nhưng bây giờ đã biến thành một đống phế tích rồi…”
Nghe được tiếng bàn luận truyền ra từ trong góc, vẻ mặt của Trần Nghiệp vẫn không thay đổi gì.
Quả thật, hắn đứng bên cạnh tổng tư lệnh Kong và thủy sư dô đốc Akainu thoạt nhìn có hơi không bắt mắt thật. Vì cho dù là tổng tư lệnh Kong hay là Akainu, chiều cao của hai người đều quá ba mét, chắc chắn là kiểu cao lớn cường tráng. Mà Trần Nghiệp chỉ có chiều cao của người bình thường, chưa đến hai mét, đứng bên cạnh hai người thấp hơn hẳn một khúc nên hiển nhiên là không bắt mắt rồi.
Nhưng hắn cũng không để ý. Dù thật sự cho hắn chiều cao ba mét hắn cũng không vui lòng nhận!
Tuy rằng đã là cường giả cấp Bán Thần, nhưng sâu trong nội tâm hắn vẫn coi mình là nhân loại như cũ!
Sau khi tìm vị trí ngồi xuống cùng Akainu, hai người đợi bắt đầu cuộc họp thế giới.
Đúng lúc này, đột nhiên Trần Nghiệp cảm giác có một luồng năng lượng chưa rõ quét qua phòng họp, hơn nữa còn dừng lại trên người hắn một lúc.
Nguồn năng lượng này vô cùng thần bí, nếu không phải sau khi hắn đột phá cấp Bán Thần, khả năng cảm giác đã mạnh đến mức vi diệu thì chỉ sợ vẫn không thể bắt được sự tồn tại của nó.
Ngoài mặt Trần Nghiệp không đả động gì nhưng trong lòng lại hơi kinh ngạc.
Hắn liếc nhìn qua Kong và Akainu, phát hiện ra sắc mặt của hai người vẫn như thường, hình như không cảm giác được gì hết.
Hiện tượng kỳ lạ này khiến hắn nhíu chặt mày.
Ánh mắt của hắn lại nhìn về phía mấy quốc vương trong phòng hợp đó, phát hiện ra mấy người này đều rất yếu. Người mạnh nhất chẳng qua chỉ sở hữu thực lực cấp bậc phó đô đốc hải quân, có lẽ đặt ở bên ngoài thực lực như vậy đã được gọi là cao thủ, nhưng ở trước mặt Trần Nghiệp lại hoàn toàn không tính là gì, cũng không có khả năng phát ra nguồn năng lượng thần bí này…
“Lẽ nào… là người đó?”
Nghĩ đến đây, trong mắt Trần Nghiệp lóe lên tia sáng!
Cùng lúc đó, trong thành cổ Mary Geoise, một đôi mắt đột nhiên mở ra lộ ra con ngươi màu đỏ kỳ lạ.
Chủ nhân của đôi mắt này đang ở trong góc tối tăm khiến người hoàn toàn không nhìn thấy tướng mạo của hắn ta mà chỉ có thể thấp thoáng nhìn thấy đường nét cơ thể và gương mặt của hắn ta.
Hắn ta có cơ thể con người, đôi mắt hẹp dài, con ngươi màu đỏ với những vòng tròn nhỏ mảnh, đội một chiếc vương miện bốn đỉnh nhọn hoắt, mặc áo choàng dài chấm đất.
“Có người thú vị tới đây rồi…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận