Toàn Cầu Luân Hồi: Chỉ Có Ta Biết Cốt Truyện

Chương 1083. Lão gia hỏa không cam lòng!

Chương 1083. Lão gia hỏa không cam lòng!
Lão giả này tóc trắng xóa, giống như tuổi tác còn lớn hơn bốn đại tông sư, nhưng nói chuyện lại đầy đủ khí lực, ánh mắt cũng thật sắc bén.
Thật rõ ràng, đây là một vị cao thủ.
Cao thủ cấp bậc đại tông sư.
Hiện giờ ánh mắt của cao thủ cấp đại tông sư này nhìn bốn đại tông sư tràn đầy ghen tỵ.
Tuổi của hắn thật sự còn lớn hơn bốn đại tông sư, hơn nữa có thể cảm nhận được rõ ràng, thời gian của mình không còn nhiều.
Vốn, sinh lão bệnh tử là thiên mệnh của con người, đại tông sư này đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng chết già.
Nhưng sự xuất hiện của thượng tiên khiến cho hắn thấy được một cơ hội sống.
Đặc biệt mấy ngày trước ở Liệt Dương tông, tận mắt nhìn thấy thượng tiên làm phép, khôi phục bốn đại tông sư về lúc trẻ tuổi, đại tông sư này khiếp sợ khôn cùng đồng thời cũng vô cùng hâm mộ bốn đại tông sư.
Hắn cũng muốn giống như bốn đại tông sư, được thượng tiên phản lão hoàn đồng, khôi phục tuổi trẻ.
Lần này hắn tình nguyện đến Thục Sơn, kéo theo thân hình tàn tạ, ra sức tìm kiếm bí cảnh thượng tiên nói, chính là nghĩ cách đạt được.
Không ngờ lại bị người khác nhanh chân đến trước.
Hiện giờ cơ duyên đã mất, chỉ đi quan sát Tàng Kinh các của bốn đại tông môn, vốn không có tác dụng gì cho đại tông sư này.
Công pháp võ học của bản thân hắn không hề kém gì bốn đại tông sư, sao sẽ để ý đến bí tịch võ học trong Tàng Kinh các của bốn đại tông môn chứ?
Do đó, đại tông sư này không cam lòng.
Vô cùng không cam lòng!
Đã thấy được hy vọng, sao hắn có thể tiếp nhận kết cục mình sẽ chết già chứ?
Bốn đại tông sư liếc nhìn lão giả này, thấy là người quen, Thiên Trường tông sư cười nói: “Hóa ra là Kiền huynh, nhiều năm không gặp, phong thái Kiền huynh vẫn như trước!”
“Về phần thượng tiên… thượng tiên nói lời giữ lời, đã đi giúp đỡ người khác hoàn thành tâm nguyện rồi.”
Thiên Trường tông sư không nói sai.
Trần Nghiệp giờ phút này thật sự đang mang theo đại hán trung niên kia phi hành, bay về phía nhà đối phương.
Nhưng mà lão giả kia không cam lòng bỏ lỡ thượng tiên như vậy, lập tức mở miệng lần nữa nói: “Ta muốn gặp thượng tiên… ta có chí bảo muốn dâng cho thượng tiên!”
Bốn đại tông sư nghe vậy, khinh thường cười.
Cái ngươi gọi là chí bảo, sao thượng tiên có thể để ý đến?
“Muốn gặp thượng tiên, không cần nóng lòng nhất thời… Các vị vẫn theo bọn ta rời khỏi nơi đây trước đã! Bên ngoài đã chuẩn bị xong xe ngựa, mời các vị đồng đạo võ lâm dời bước.”

Nhà của đại hán trung niên.
Ở trong một thôn tên là Thanh Hà thôn.
Nhìn ra được, thôn xóm này rất nghèo, không có nhà cửa gì tử tế.
Đại hán trung niên vốn là một thợ săn, khi thiếu niên ra ngoài săn thú đã ngoài ý muốn cứu được một cao thủ bị thương nặng.
Tất cả xảy ra tiếp sau đó là đường quen lối cũ máu chó kinh điển.
Cao thủ kia bị thương quá nặng, đã gần đến dầu hết đèn tắt, khoảng thời gian cuối cùng của sinh mệnh, không muốn truyền thừa võ công của mình bị đứt đoạn, nên thu đại hán trung niên làm đồ đệ, truyền thụ một thân võ nghệ.
Chờ sau khi cao thủ kia chết, đại hán trung niên tiêu tốn hai mươi mấy năm cũng mới miễn cưỡng đạt đến hậu thiên nhất lưu đỉnh phong.
Xem ra, nếu như không có ngoại lực can thiệp, cả đời này của đại hán trung niên, vô vọng với tiên thiên…
Trần Nghiệp nghe xong lời tự thuật của đại hán trung niên, càng kinh ngạc trong lòng, cười hỏi: “Ngươi đã biết thiên phú của mình, vì sao không cầu ta lấy điều kiện khác? Giúp ngươi đạt đến tiên thiên? Thậm chí là võ lâm chí tôn?”
Đại hán trung niên ngượng ngùng xoa tay nói: “Tiên thiên hay không tiên thiên, ta không cần, chỉ cần võ công của ta có thể bảo vệ được mẫu thân thôi… Ta từ nhỏ không cha, là mẫu thân một tay nuôi ta khôn lớn, vì để nuôi sống ta, mẫu thân ta khổ cực rất nhiều… Ta hy vọng mẫu thân có thể sống lâu trăm tuổi!”
Nghe nói như thế, Trần Nghiệp vỗ vai đại hán trung niên, không nói gì nữa.
Hai người vừa đi vừa nói, đã đến bên ngoài sân một căn nhà gỗ.
“Thượng tiên, đã đến, bên này là nhà ta.”
Đầu tiên đại hán trung niên mời Trần Nghiệp vào sân, sau đó bản thân lập tức đi vào trong nhà lớn tiếng kêu: “Nương! Nương! Ta đã về.”
Nhưng không có tiếng trả lời.
Một lát sau.
Đại hán trung niên truyền đến một tiếng rú thảm thê lương: “Nương!”
Trần Nghiệp hơi biến sắc, lập tức cũng đi vào trong nhà, tìm thấy được đại hán trung niên đang khóc rống không ngừng cùng với một lão phụ nhân bị thương nặng, đang hấp hối ở trong một gian phòng…
Lúc này, đại hán trung niên đang ôm lấy mẫu thân mình, sốt ruột kêu: “Nương, có chuyện gì vậy? Là ai làm?!!”
Có thể nhìn ra được, nhà đại hán trung niên có lộn xộn không bình thường, giống như bị người lục lọi.
Lại nghĩ đến vết thương trên người lão phụ nhân…
Thật rõ ràng.
Trong khoảng thời gian đại hán trung niên đi ra ngoài, có người vào nhà hắn, cướp đồ, đánh bị thương người.
Lão phụ nhân giống như kể cả khí lực để nói chuyện cũng không có.
Nhìn thấy nhi tử bình yên trở về, trên khuôn mặt tái nhợt của lão phụ nhân lộ ra tươi cười rất nhỏ.
Sau đó, nàng cố sức giơ tay lên, giống như muốn giao thứ gì đó cho đại hán trung niên.
Đại hán trung niên vội vàng nhận lấy.
Đó là một cái khóa sắt vô cùng tinh xảo, giống như vật trang sức.
Sau khi đại hán trung niên nhìn thấy khóa sắt, sắc mặt lập tức thay đổi, gầm nhẹ lên giống như dã thú phẫn nộ: “Lý Lại Tử, lão tử nhất định phải giết ngươi!”
Khóa sắt này đúng là món đồ của người tên Lý Lại Tử, bình thường Lý Lại Tử thích mang theo nó để thưởng thức, đại hán trung niên từng nhìn thấy nhiều lần, cho nên mới có thể vừa liếc mắt đã nhận ra.
Như vậy sự việc đã rõ.
Đoán chừng Lý đồ điên này thừa dịp đại hán trung niên không có nhà, định vào nhà ăn trộm, kết quả bị lão phụ nhân phát hiện, sinh ra xung đột, vì thế mới đánh bị thương người rời đi.
Còn may, đại hán trung niên trở về tương đối kịp thời.
Nếu như chậm thêm một hai ngày, chỉ có thể về nhặt xác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận