Toàn Cầu Luân Hồi: Chỉ Có Ta Biết Cốt Truyện

Chương 912. Có một Luân Hồi giả!

Chương 912. Có một Luân Hồi giả!
Trần Nghiệp chỉ dùng hai tiếng đồng hồ đánh thủng toàn bộ Tây Vực, đây mới chỉ tính là trong lúc đi đường.
Với thực lực của hắn hiện tại đối phó với người bình thường quả thật chỉ là chuyện nhấc một ngón tay. Cho dù một vài chiến sĩ ở Tây Vực bị loại sức mạnh siêu phàm nào đó gia tăng nhưng vẫn chưa đủ đối phó với hắn.
Trần Nghiệp lấy sức của một người diệt một vương quốc.
Điều này đối với người khác mà nói là chuyện xưa thần thoại, nhưng đối với hắn mà nói chẳng qua chỉ dễ như trở bàn tay.
Trần Nghiệp cũng không biết làm như vậy đối với nước Đại Minh là tốt hay xấu, dù sao mục tiêu nhiệm vụ của hắn cũng là giải thoát thất công chúa khỏi phiền phức.
Sau khi tin tức bên Tây Vực truyền về cũng không có người nào dám chọc vào thất công chúa nữa đi?
Mà mục tiêu tiếp theo của Trần Nghiệp chính là tìm vị đại tư tế đó!
Một thế giới rõ ràng không có ma pháp lại xuất hiện một nhân vật như đại tư tế này. Chuyện này rõ ràng rất không bình thường!
Thấy đại tư tế chậm chạp không chịu ra ngoài, ánh mắt của Trần Nghiệp nhìn chằm chằm vào quốc vương của nước Saha đó.
“Vù!” Tiếng xé gió vang lên.
Chỉ trong nháy mắt, hắn đã tới trước mặt quốc vương, dọa quốc vương giật nảy mình trực tiếp ngã bệt xuống đất.
“Ác ma! Ngươi, ngươi…”
Trần Nghiệp lạnh lùng đáp: “Muốn chết hay là muốn sống?”
Nghe được lời này, quốc vương sững sờ, sau đó cố lấy hết dũng khí nhưng vẫn không nói ra được.
“Ngươi… ngươi có ý gì?”
Trần Nghiệp thản nhiên nói: “Nói cho ta biết đại tư tế của các ngươi đang ở đâu? Ta có thể tha cho ngươi không chết.”
“Chạy khỏi cổng thành phía bắc rồi!” Quốc vương không hề do dự một chút nào, trực tiếp bán đứng đại tư tế kia…
Hiển nhiên Trần Nghiệp cũng bán tín bán nghi, hắn không để ý đến quốc vương đã sợ gần chết này nữa mà bay lên hướng thẳng về phía cổng thành bắc.
Dù sao nước Saha trải qua đợt tấn công này của hắn, thực lực quân sự gần như đã sụp đổ hoàn toàn, chưa đến trăm năm hoàn toàn không chịu được nữa.

Năm phút sau.
Trần Nghiệp đã có mặt tại một khu đất hoang bên ngoài cổng thành phía bắc.
“Ta đến rồi đây, đại tư tế!”
Lúc này đại tư tế đang ngồi trên một chiếc xe ngựa chạy trốn. Xung quanh còn có rất nhiều chiến sĩ đồ đằng bảo vệ. Những chiến sĩ đồ đằng này vô cùng trung thành với hắn ta.
Nhìn thấy Trần Nghiệp bay tới, không ít chiến sĩ đồ đằng đều rống giận một tiếng, chuẩn bị khai chiến. Vị thủ lĩnh đó lại càng để đại tư tế chạy một mình trước, còn bọn họ ở lại kéo dài thời gian.
Nhưng đại tư tế lại ngăn chiến sĩ đồ đằng đang rục rịch tiến lên, dường như đã chọn từ bỏ chạy trốn, chủ động đối diện với Trần Nghiệp.
“Sao không chạy nữa?” Trần Nghiệp lơ lửng giữa không trung giống như thần linh, từ trên cao nhìn xuống hắn ta.
Chiều cao của đại tư tế này tầm trung, trên đầu đội nón che khuất gương mặt, thoạt nhìn tràn đầy cảm giác thần bí.
Đột nhiên, đại tư tế cởi nón lộ ra một gương mặt trẻ tuổi. Hơn nữa, mái tóc của đối phương rất ngắn, lại càng giống kiểu tóc ở xã hội hiện đại chứ không hề giống người Tây Vực chút nào.
Trần Nghiệp thấy thế trong lòng chấn động, lập tức có vài suy đoán.
Ngay sau đó, chỉ thấy đại tư tế này lộ ra nụ cười lấy lòng với Trần Nghiệp: “Đại lão Tu La, ta đầu hàng, có thể tha cho ta một mạng được không?”
Lúc này trên người Trần Nghiệp mặc tây trang màu xanh thẫm (đồng phục của đô đốc hải quân) chứ không mặc áo choàng “chính nghĩa” (chỉ có khi chấp hành nhiệm vụ ở thế giới One Piece, hắn mới mặc áo choàng này), cho nên thoạt nhìn quả thật không khác gì người hiện đại cho lắm.
Nghe được lời của đại tư tế, dù rằng trong lòng Trần Nghiệp đã có vài phần suy đoán nhưng vẫn kinh ngạc.
“Ngươi là Luân Hồi giả?”
“Đúng vậy.”
Đối phương đáp lời: “Hơn nữa ta cũng là người Trung Quốc, đại lão, nể mặt đồng hương, đừng làm khó ta mà…”
Trần Nghiệp càng ngạc nhiên hơn: “Đã xảy ra chuyện gì? Ta nhớ thế giới này hoàn toàn không phải thế giới phó bản hiện có trong Không Gian Luân Hồi cơ mà!”
Vị đại tư tế đó... không, nói một cách chính xác thì là Luân Hồi giả, nghe được lời này của hắn lại mang vẻ mặt khóc lóc thảm thiết, đáp: “Đây là phó bản cá nhân mà ta sử dụng thẻ phó bản cá nhân kích hoạt! Ta cũng không ngờ lại gặp được đại lão Tu La ngươi ở nơi này!”
Trần Nghiệp thầm ngạc nhiên.
Bây giờ ngay cả hắn cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.
Theo như hắn biết phó bản cả nhân quả thật chỉ có ba Luân Hồi giả đi cày, ví dụ trước đó là hắn.
Không ngờ trong thế giới mà thành viên nhóm của hắn “thất công chúa” đang ở lại là phó bản cá nhân?
Đối với nghi ngờ trong lòng Trần Nghiệp, rõ ràng không có người nào có thể giải đáp cho hắn.
Một lúc sau, Trần Nghiệp mở miệng hỏi: “Nếu ngươi đã là người Trung Quốc, vậy tại sao lại trở thành đại tư tế của nước Saha? Lẽ nào đây chính là nhiệm vụ của ngươi?”
Nghe được lời này, thanh niên Luân Hồi giả do dự một lúc rồi vẫn thành thật đáp: “Đúng thật có liên quan đến nhiệm vụ của ta… nhiệm vụ của ta là trong một năm giúp đỡ một thế lực trở lên mạnh hơn!”
“Vốn nơi mà ta chọn quả thật là nước Đại Minh, nhưng quyền lực nội bộ nước Đại Minh quá hỗn loạn, vị ngồi trên long ỷ đó hoàn toàn không làm chủ được. Ta ở kinh thành nửa tháng cũng đã thể hiện sức mạnh siêu phàm nhưng vẫn không ai để ý đến ta, cho nên ta mới…”
Trần Nghiệp gật đầu, có thể hiểu được cách làm của Luân Hồi giả này. Đổi lại là hắn, bị người lạnh nhạt như thế cũng sẽ không tiếp tục mặt dày ở lại nữa, đây không chỉ là vấn đề thái độ.
Loại nhiệm vụ giống như thế này nếu người cầm quyền không coi trọng bạn, vậy bạn có bản lĩnh tới đâu cũng không thể phát huy được.
Thấy hắn im lặng, Thanh niên Luân Hồi giả cẩn thận hỏi: “Đại lão Tu La, nhiệm vụ của ngươi sẽ không phải là tiêu diệt nước Saha chứ?”
“Nếu như vậy, ta có thể lập tức rời khỏi Tây Vực!”
Nói đùa, trong các Luân Hồi giả ở Không Gian Luân Hồi có ai chưa từng nghe danh của Tu La? Có ai còn không biết thực lực của đại lão Tu La?
Đây chính là đệ nhất nhân trong Không Gian Luân Hồi!
Đối đầu với đại lão như vậy không phải là não tàn thì chính là muốn chết.
“Ta tới đây không có nhiệm vụ, chỉ là qua đường thôi!” Trần Nghiệp không nói nhiều.
“Qua đường?” Thanh niên Luân Hồi giả mang vẻ mặt ngơ ngác, đây chính là phó bản cá nhân của hắn ta mà! Đại lão Tu La có thể tùy tiện qua đường được sao?
Tuy thanh niên Luân Hồi giả chẳng hiểu gì nhưng vẫn có một loại tâm lý may mắn, đó chính là nếu đại lão Tu La đã không có nhiệm vụ, vậy giữa bọn họ không tồn tại xung đột, hoàn toàn có thể yên tâm.
“Đúng rồi, ta chưa từng công khai thân phận trong thế giới hiện thực, sao ngươi biết là ta?” Trần Nghiệp hỏi.
Thanh niên Luân Hồi giả cười gượng đáp: “Trước đó khi ngươi đại sát tứ phương trên chiến trường, ta đã lén quan sát qua, thấy ngươi sử dụng năng lực của trái Gura Gura đã đoán có khả năng là ngươi tới rồi…”
Hắn ta thành thật đáp.
Ngay khi hắn ta biết được người tới có khả năng là đại lão Tu La cũng suýt chút nữa thì sợ vãi tè, vội vàng lên đường bỏ chạy.
Tuy rằng thực lực của thanh niên Luân Hồi giả này cũng không tính là tồi, đã đạt đến cấp B nhưng hắn ta có tự tin đến đâu cũng không dám đối chọi với đại lão Tu La.
Vốn cho rằng hành động chạy trốn của mình đủ nhanh rồi, nhưng không ngờ động tác giết người của đại lão tu La càng nhanh hơn, chỉ cần hai tiếng đã giết xuyên toàn bộ Tây Vực!
Bạn cần đăng nhập để bình luận