Toàn Cầu Luân Hồi: Chỉ Có Ta Biết Cốt Truyện

Chương 996. Lợi hại! Lý mỗ nhân ta tự nhận mình không bằng!

Chương 996. Lợi hại! Lý mỗ nhân ta tự nhận mình không bằng!
Trần Nghiệp không ra tay thì thôi, vừa ra tay đã kinh thiên động địa.
“Ngươi phải cẩn thận Bái Nguyệt, hắn đáng sợ hơn ngươi tưởng tượng nhiều, không dễ đối phó đâu!”
Vất lại câu này, Lý Tiêu Dao rời đi.
Ngược lại không phải Lý Tiêu Dao phục Trần Nghiệp mà là hắn ta biết mình không thể làm được gì Trần Nghiệp.
Đánh thì không có khả năng đánh thắng được rồi.
Cho dù Lý Tiêu Dao có tự đại cỡ nào cũng biết mình còn lâu mới là đối thủ của Trần Nghiệp.
Dù bây giờ hắn ta xuất hiện trước mặt Linh Nhi thì chỉ sợ cũng không thể thay đổi được gì. Thậm chí, hắn ta còn sợ chọc giận Trần Nghiệp, ép vị nhân vật đáng sợ này về trận doanh đối địch.
Lỡ như Trần Nghiệp và Bái Nguyệt giáo chủ liên thủ, sợ là thế giới này sẽ xong đời mất…
Nhìn hướng Lý Tiêu Dao rời đi, vẻ mặt của Trần Nghiệp không thay đổi. Về phần câu mà hắn ta đã nói trước khi rời đi, ngược lại không phải hắn không để tâm đến mà còn rất tò mò thực lực của Bái Nguyệt giáo chủ rốt cuộc mạnh đến đâu, đến mức để lại bóng ma tâm lý đáng sợ như thế cho Lý Tiêu Dao?
Nhưng Bái Nguyệt giáo chủ trong phiên bản truyền hình quả thật mạnh đến bất thường, gần không là thần không gì không làm được, còn mạnh hơn bản trò chơi nhiều.
Ngoại trừ Bái Nguyệt giáo chủ ra còn có một Adam cũng cần Trần Nghiệp phải cẩn thận. Người có thể từng lăn lộn trở thành đệ nhất nhân trong Không Gian Luân Hồi chắc chắn không thể coi thường, mà Trần Nghiệp cũng chưa bao giờ từng coi thường hắn ta.

Sáng ngày hôm sau.
“Tiểu Bạch ca ca, sao quần áo của ngươi lại rách thế kia? Không phải hôm qua vẫn còn nguyên vẹn sao?”
“Có khả năng là chuột cắn… Linh Nhi,giúp ta tìm một bộ khác đi.”
“Chuột? Trên Tiên Linh đảo rất ít khi có chuột mà.”
Triệu Linh Nhi ngoài miệng lẩm bẩm nhưng vẫn tìm một bộ đồ mới cho Trần Nghiệp.
Bộ đồ mới là một bộ cẩm y, Trần Nghiệp mặc vào rất vừa người, giống như công tử quyền quý vậy.
“Tiểu Bạch ca ca, ngươi mặc bộ đồ này rất đẹp đó.” Triệu Linh Nhi cười bảo, trong đôi mắt là tình yêu đối với Trần Nghiệp.
Trần Nghiệp tò mò hỏi: “Linh Nhi, ngươi tìm được bộ đồ này ở đâu vậy?”
Trên Tiên Linh đảo chưa từng có đàn ông sinh sống, theo lý mà nói hẳn sẽ không cất quần áo của đàn ông mới đúng.
“Đây là đồ mà bà ngoại chuẩn bị cho ân công, bà sợ ân công có thể lên đảo bất cứ lúc nào nên vẫn luôn chuẩn bị, vừa vặn cho ngươi mặc.” Triệu Linh Nhi cười đáp.
Trần Nghiệp gật đầu: “Linh Nhi, chúng ta ra ngoài thôi, đừng để bà ngoại đợi lâu.”
“Ừm.” Triệu Linh Nhi thoạt nhìn không hào hứng cho lắm.
Trần Nghiệp biết nguyên nhân, là vì sắp phải chia tay bà ngoại đây mà. Cô gái này từ nhỏ vẫn luôn sống chung với bà ngoại, hiển nhiên có chút luyến tiếc rồi.
“Yên tâm đi! Linh Nhi, đợi chúng ta đứng vững bước chân ở nước Nam Chiếu sẽ lại đón bà ngoại về.” Trần Nghiệp an ủi một câu.
Triệu Linh Nhi: “Ừm! Tiểu Bạch ca ca, đến lúc đó chúng ta sẽ luôn sống bên nhau, không cần tách ra nữa.”
“Được.” Trần Nghiệp vừa cười vừa đáp, nhưng trong lòng lại đang thở dài…
Thời gian nhiệm vụ của hắn chỉ có một năm thôi, yêu cầu này của Triệu Linh Nhi, hắn chỉ có thể nuốt lời rồi.

Ra ngoài gặp được bà ngoại, lại là một phen buồn bã biệt ly nữa. Đợi Trần Nghiệp dẫn Triệu Linh Nhi tới trấn Dư Hàng, thời gian đã kéo dài đến tận trưa.
Trong nhà trọ, Trần Nghiệp và Triệu Linh Nhi gặp được Lý Tiêu Dao, chẳng qua, sự việc lại có sự thay đổi mới…
“Các ngươi là ai? Ế, người này… sao ngươi lại lớn lên giống ta thế?” Vẻ kinh ngạc trên mặt Lý Tiêu Dao hoàn toàn không giống như đang giả bộ.
Hắn ta mất trí nhớ rồi!
Trần Nghiệp biết đã xảy ra chuyện gì. Trong cốt truyện nguyên tác, trước khi Lý Tiêu Dao lên Tiên Linh đảo đã uống Vong Ưu Cổ, sau khi dược lực phát tác sẽ quên mất chuyện xảy ra gần đây.
Nhưng Triệu Linh Nhi cũng không biết mấy thứ này: “Tiêu Dao, ngươi không nhận ra chúng ta sao? Tiểu Bạch ca ca là anh lớn của ngươi đó!”
“Anh lớn?” Lý Tiêu Dao nhìn về phía Trần Nghiệp với vẻ ngạc nhiên: “Ngươi là anh của ta? Không thể nào… xin hỏi tên của lệnh tôn là?”
“Lý Tam Tư!”
“Hả? Đúng là cha ta thật rồi?” Lý Tiêu Dao ngơ ngác.
“Tiểu Bạch ca ca, Tiêu Dao sao thế này?” Triệu Linh Nhi hơi sốt ruột.
Cô ta yêu ai yêu cả đường đi, bây giờ Lý Tiêu Dao trên danh nghĩa chính là em của Trần Nghiệp, thân là người thân, hiển nhiên Triệu Linh Nhi cũng rất quan tâm.
Trần Nghiệp bắt cổ tay của Lý Tiêu Dao, giả bộ bắt chước động tác bắt mạch, sau đó nói: “Chắc đã trúng Vong Ưu Cổ rồi.”
“Vong Ưu Cổ?”
“Đúng vậy, Vong Ưu Cổ là một loại độc xuất phát từ Miêu tộc, một khi dược lực phát tác sẽ khiến người quên mất chuyện xảy ra gần đây, cho nên Tiêu Dao mới quên mất chúng ta.”
Lý Tiêu Dao ở một bên nghe mà chẳng hiểu gì.
“Ế! Đợi đã, ngươi nói ta trúng độc sao? Ta cảm thấy cơ thể mình rất tốt mà.”
Trần Nghiệp liếc mắt nhìn Lý Tiêu Dao rồi đáp: “Vong Ưu Cổ chỉ có tác dụng làm mất trí nhớ thôi, không gây sát thương gì khác cho cơ thể người…”
Lý Tiêu Dao có hơi sững sờ. Hắn ta vẫn không tin cho lắm. Nhưng bộ dáng của Trần Nghiệp quả thật giống người nhà họ Lý, đâu là thứ không thể làm giả được.
Hơn nữa… không biết tại sao hắn ta nhìn thấy Triệu Linh Nhi giống như tiên nữ lại cứ cảm thấy vô cùng quen thuộc.
“Thím đã tỉnh chưa?” Trần Nghiệp hỏi: “Trước dẫn bọn ta đi gặp thím, bà ấy chắc hẳn không trúng Vong Ưu Cổ, ngươi có thể hỏi thím gần đây đã xảy ra chuyện gì.”
“Ồ, được, cơ thể thím không tốt cho lắm, bây giờ đang nghỉ ngơi, các ngươi đi theo ta…”

Khi Lý đại thẩm nhìn thấy Trần Nghiệp, không nhịn được mà hô to gọi nhỏ: “Ôi trời ơi, giống! Thật sự quá giống! Các ngươi chỉ đứng chung với nhau thôi người khác cũng biết là hai anh em rồi.”
Lý đại thẩm ngay lập tức chấp nhận Trần Nghiệp.
Vì Lý Tam Tư quả thật là một người phóng khoáng, hơn nữa quanh năm không ở nhà. Lần trước Lý đại thẩm gặp Lý Tam Tư cũng là rất nhiều năm trước, Lý Tam Tư đưa Lý Tiêu Dao vừa mới sinh ra không lâu cho bà ta nuôi…
Một người cha không có trách nhiệm như thế ở bên ngoài sinh mấy đứa con trai gì đó cũng quá là bình thường.
“Tốt tốt tốt, hôm nay anh em các ngươi đoàn tụ cũng coi như là một chuyện đáng mừng. Tiểu Bạch, mau ngồi xuống đi, để thím làm vài món tủ cho ngươi nếm, lát nữa hai anh em các ngươi từ từ uống vài chén nhé.”
Đối với việc trong nhà có thêm thành viên mới, Lý đại thẩm trông rất mừng rỡ. Dù sao Trần Nghiệp cũng đã trưởng thành, ở trong mắt Lý đại thẩm đó chính là sức lao động sẵn có…
Hơn nữa Trần Nghiệp thoạt nhìn có tính cách điềm tĩnh, vừa nhìn đã thấy rất đáng tin. Không giống Lý Tiêu Dao, ấu trĩ như một đứa trẻ. Thậm chí Lý đại thẩm còn đang cân hắc bồi dưỡng Trần Nghiệp thành người tiếp quản nhà trọ, bà ta cũng tiện dưỡng lão.
Điều đáng tiếc là lời tiếp sau đó của Trần Nghiệp đã phá vỡ ảo tưởng của thím…
“Thím, không cần rắc rối như vậy đâu, chúng ta còn có chuyện trên người, tới đây gặp ngươi một lần rồi phải khởi hành ngay.”
Lý đại thẩm sững sờ: “Chuyện gì mà gấp như thế?”
“Chuyện này nói ra rất dài, thím, ngươi vẫn nên nói với Tiêu Dao chuyện ngươi hôn mê đi.” Trần Nghiệp bảo.
Nghe thấy hắn nói như vậy, Lý Tiêu Dao vội vàng hỏi: “Thím, trước đó ngươi thật sự đã hôn mê sao?”
Lý đại thẩm liếc mắt nhìn Lý Tiêu Dao với vẻ khó hiểu: “Đứa trẻ ngốc nhà ngươi, thím hôn mê không phải vẫn là ngươi đi xin linh dược cứu ta hay sao?”
“Tiêu Dao, đã xảy ra chuyện gì? Ngươi không nhớ gì sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận