Toàn Cầu Luân Hồi: Chỉ Có Ta Biết Cốt Truyện

Chương 1062. Từng gặp khinh công không hợp với lẽ thường như vậy chưa?!

Chương 1062. Từng gặp khinh công không hợp với lẽ thường như vậy chưa?!
“Mặc kệ hắn là ai, đều tuyệt đối là đại nhân vật chúng ta không thể đối phó.”
“May mắn mới vừa rồi Tôn đại nhân không phát sinh xung đột với người này, bằng không chúng ta không một ai sống được.”
Đám lính thảo luận ồn ào, nhìn hai người dần dần thu nhỏ ở trên bầu trời, thật lâu chưa lấy lại được bình tĩnh.
Mà ở giữa không trung, quan thủ bị Tôn Nghĩa bị Trần Nghiệp mang theo bay đi, giờ phút này đang nơm nớp lo sợ, hồn đều sắp sợ đến không còn.
Nếu như không phải Trần Nghiệp cần hắn chỉ dẫn phương hướng đi đến, hắn đều không chịu nổi nhắm mắt lại.
Tôn Nghĩa giờ phút này thấy may mắn vô cùng.
Hắn may mắn vì trước đó không phát sinh xung đột với Trần Nghiệp, nếu như không nghe lời, đám người bọn họ không ai sống được.
Tuy rằng bọn họ còn chưa kiến thức Trần Nghiệp chân chính ra tay, nhưng chỉ bằng một chiêu phi hành thuật này thôi, đó là tồn tại kể cả Tôn Nghĩa hắn chưa từng nghe nói đến.
Hành trình ba trăm dặm, Trần Nghiệp chỉ dùng chưa đến một canh giờ đã bay đến.
Hắn đã có thể nhìn thấy ở dưới chân phía trước có một hùng thành to lớn, đứng sừng sững ở đó.
Thành này chiếm diện tích vô cùng lớn, không hề thua kém gì thành thị ở hiện đại, tường thành vĩ đại kia giống như Trường Thành, bao bọc trọn lấy tòa thành.
“Đây chính là Tương Dương thành!”
Tôn Nghĩa vội vàng nói.
Ánh mắt Trần Nghiệp đảo qua, mở miệng hỏi: “Tòa nhà lớn nhất ở bên cạnh phía đông cửa thành chính là Triệu vương phủ?”
“Đúng thế!”
Tôn Nghĩa gật đầu, chỉ vào một vị trí nào đó nói: “Nhưng thời gian này, có lẽ vương gia ở trong trại lính.”
Trần Nghiệp nhìn sang phía Tôn Nghĩa chỉ, thật sự nhìn thấy một trại lính, nên trực tiếp bay qua đó.
Trong trại lính.
Giờ phút này đang có vô số tướng sĩ đang huấn luyện.
Những binh lính này ai nấy thân thể khỏe mạnh, tinh thần no đủ, tụ tập cùng với nhau, khiến cho cả trại lính đều bao phủ một bầu không khí lạnh lẽo.
Hơn nữa, những binh lính này đang diễn luyện các loại sát trận, phối hợp ăn ý với nhau… Đối với cổ nhân, đây tuyệt đối là một nhánh quân tinh nhuệ!
Thật hiển nhiên, Triệu vương này thật sự có lòng mưu phản.
Trần Nghiệp quang minh chính đại bay tới.
Do đó, lúc Trần Nghiệp mang theo Tôn Nghĩa đến gần, rất nhanh đã bị lính gác trên tháp canh của trại lính phát hiện ra, sau đó, kèn địch tập được thổi lên, toàn bộ trại lính lập tức trở nên nặng nề.
“Kẻ địch ở đâu?”
Một người đàn ông trung niên có dáng người khôi ngô, dáng vẻ hiên ngang, từ trong doanh trướng lao ra ánh mắt tìm kiếm khắp nơi.
Lập tức có vệ binh nhắc nhở: “Vương gia, mau nhìn lên trời…”
Triệu vương ngẩng đầu lên nhìn, lắp bắp kinh hãi.
Chỉ thấy ở trên bầu trời lại có hai người đứng giữa không trung, từ trên cao nhìn xuống trại lính.
Hắn có quen biết một người trong đó, là một cấp dưới của hắn.
Nhưng Triệu vương không nhớ rõ cấp dưới của mình lại có khinh công cao minh đến như vậy, do đó tất cả là do người trẻ tuổi kia gây nên.
Đối với Triệu vương có kiến thức rộng rãi, lăng không phi hành, hắn đã từng gặp.
Bốn vị đại tông sư kia đều có thể làm được.
Nhưng bốn đại tông sư đã sớm qua trăm tuổi, người trước mắt sao lại trẻ tuổi như thế?
Thiên hạ này, từ khi nào lại xuất hiện một đại tông sư trẻ tuổi như vậy chứ?
Tuy rằng giật mình, nhưng Triệu vương là nhân vật đã từng trải qua sóng to gió lớn, trên mặt nhanh chóng khôi phục lại trấn định, chắp tay cao giọng nói với Trần Nghiệp ở trên bầu trời: “Bổn vương không biết cao nhân giá lâm, chưa nghênh đón từ xa, kính xin cao nhân thứ tội.”
Giữa không trung.
Trần Nghiệp liếc nhìn Triệu vương định làm phản này, thấy hắn ngũ quan chỉnh tề, sắc mặt trầm ổn, trên người khí độ bất phàm, thật sự có tướng vương giả.
Hắn nói với Tôn Nghĩa: “Ngươi đi giải thích với hắn!”
Nói xong đã ném Tôn Nghĩa về phía Triệu vương…
Đương nhiên là hắn có dùng niệm lực khống chế, tuyệt đối sẽ không để Tôn Nghĩa ngã chết, cũng sẽ không thể nện vào người khác.
Còn bản thân Trần Nghiệp, cũng trong ánh mắt kính sợ đề phòng của vô số binh lính, chậm rãi hạ xuống, rơi lên trên mặt đất.
Sau khi Tôn Nghĩa hạ xuống đã lập tức đi đến bên người Triệu vương, thấp giọng báo cáo lại chuyện đã xảy ra cho đối phương.
Tuy rằng giọng nói của hắn thật nhỏ, nhưng vẫn không thể tránh được lỗ tai của Trần Nghiệp. Cũng may tên này coi như thông minh, nói hết tất cả, không thêm mắm thêm muối.
Sau khi Triệu vương nghe xong, tia sáng chớp lóe trong mắt, lại nhìn Trần Nghiệp.
“Còn chưa thỉnh giáo tôn tính đại danh các hạ?”
“Trần Nghiệp!”
Trần Nghiệp thản nhiên nói.
“Hóa ra là Trần tông sư!”
Triệu vương cảm thán nói: “Trần tông sư có thể khiến võ học đạt đến Hóa Cảnh khi ở độ tuổi như vậy, thiên phú như vậy thật sự khiến cho người ta than thở, bổn vương kính nể không thôi.”
Trần Nghiệp khoát tay, nói thẳng: “Lời khách sáo không cần nhiều lời nữa, người của ngươi nói với ta, ngươi từng du lịch thiên hạ, kiến thức rộng rãi. Do đó ta đến đây là định hỏi ngươi có từng nghe nói đến người tu đạo không.”
“Nếu như không có thì đưa tàng bảo đồ cho ta, ta đang vội.”
Giọng điệu của Trần Nghiệp không được coi là khách khí.
Trên mặt Triệu vương lại không hề tức giận, vẫn cười tủm tỉm nói, nói lên công phu dưỡng khí thật sự không tệ.
“Trần tông sư đừng vội, tin tức về người tu đạo, nói thì dài dòng… không bằng tông sư đi đến quý phủ bổn vương, nhấp hai chén rượu, để bổn vương nói chi tiết, có được không?”
“Hả?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận