Toàn Cầu Luân Hồi: Chỉ Có Ta Biết Cốt Truyện

Chương 1054. Đây là thực lực của bán thần? (2)

Chương 1054. Đây là thực lực của bán thần? (2)
Vô số binh lính và quần chúng mắc kẹt đều đang thảo luận sôi nổi.
Bọn họ cách xa nên không nhìn thấy rõ hai người lơ lửng giữa không trung ở thành phố Nam Châu.
Nhưng mọi người đều đoán ra được người có thể làm ra hành động hoành tráng như thế, toàn thế giới chỉ có mình đại lão Tu La!
Giờ này khắc này, cũng không chỉ có người bình thường khiếp sợ, cho dù là mấy Luân Hồi giả tham gia cứu viện đó và cả Tống Lăng Dung đều vô cùng kinh ngạc.
Đặc biệt là Tống Lăng Dung.
Cô đã tận mắt nhìn thấy Trần Nghiệp trực tiếp rút sạch nước lũ trong thành phố Nam Châu thế nào.
Loại năng lực vĩ đại như thế là thứ Tống Lăng Dung không có cách nào tưởng tượng ra được.
“Bán thần… mạnh như thế sao?”
Nghe thấy lời thì thầm của Tống Lăng Dung, Trần Nghiệp vừa cười vừa đáp: “Chị Tống, ta chỉ mượn nhờ một vật phẩm đặc biệt khá lợi hại mà thôi, bằng không cũng không làm được loại chuyện này.”
Tống Lăng Dung đảo trắng mắt nhìn hắn, cười quở trách: “Ngươi nghĩ ta không hiểu vật phẩm đặc biệt chắc? Bất cứ vật phẩm đặc biệt lợi hại nào đều cần lực tinh thần lớn mạnh mới có thể phát huy ra uy năng chân chính, giống như nhẫn Green Lantern trên tay ta đây, về mặt lý thuyết, đây là một thần khí có thể hủy diệt hành tinh, nhưng lực tinh thần của ta không đủ nên không có cách nào phát huy ra uy năng của nó!”
Trần Nghiệp chỉ cười mà không nói gì thêm nữa, vì Tống Lăng Dung nói không sai.
Cho dù dây chuyền Ngũ Linh Châu rất mạnh, nhưng cũng cần lực tinh thần mạnh hơn mới có thể phát huy ra năng lực của nó.
Mà toàn bộ mọi thứ trước mắt vẫn chưa phải uy năng chân chính của Ngũ Linh Châu!
“Trần Nghiệp, ngươi nói thật với ta đi!” Đột nhiên Tống Lăng Dung hỏi: “Ta nghe nói ngươi cũng lấy được đánh giá cao nhất trong phó bản tầng ba mươi, tử thần đó đã đối phó với ngươi thế nào?”
Nói đến đây, Tống Lăng Dung lại cảm thán: “Ta chết trong vụ nổ hạt nhân, vũ khí cuối cùng của nhân loại, uy lực vô cùng lớn!”
Cô quả thật đã tham gia phó bản khảo hạch tầng ba mươi, kết quả không trở về được nữa.
Hóa ra tử thần vì đối phó với cô mà dùng đến cả bom hạt nhân.
Quả thật với thực lực của Tống Lăng Dung cần tử thần phải dùng đến chiêu khủng này.
Đừng quên, người này cũng là cường giả cấp S!
Cô hỏi câu này thật ra là muốn suy ngược ra năng lực của Trần Nghiệp.
Trần Nghiệp nghĩ ngợi rồi đáp: “Ta cũng trải qua bom hạt nhân rồi, nó không có cách nào làm hại được ta, một ngày cuối cùng tử thần thay đổi quỹ đạo vận hành của mặt trăng khiến mặt trăng đâm vào địa cầu, muốn tiêu diệt ta.”
Nghe đến đây, Tống Lăng Dung trừng to mắt, trên gương mặt xinh đẹp tràn đầy vẻ kinh ngạc.
Mặt trăng đâm vào địa cầu sao?
Đây đã là diệt thế rồi còn gì?
Tử thần vì nhắm vào Luân Hồi giả mà ngay cả thể diện cũng không cần luôn?
Mà điều khủng khiếp hơn là tử thần không tiếc khiến toàn bộ người trên thế giới chôn chung chỉ để giết được Trần Nghiệp, nhưng như thế vẫn không giết chết được hắn?
“Trần Nghiệp, ngươi đã sống sót thế nào vậy?”
“Mặt trăng chẳng qua chỉ là một vệ tinh nho nhỏ, trực tiếp phá vỡ là được.”
Trần Nghiệp đáp với vẻ không cho là đúng.
Tống Lăng Dung: “…”
Đó là một hành tinh đấy!
Trực tiếp phá vỡ?
Ngươi nói nghe nhẹ nhàng quá nhỉ!
Tống Lăng Dung trợn trắng mắt nhìn Trần Nghiệp, nghiến răng bảo: “Ta không nên hỏi ngươi!”
Trần Nghiệp nhún vai với vẻ bất đắc dĩ.
Tống Lăng Dung chuyển đề tài, nhìn “đập nước” siêu to khổng lồ đó rồi lên tiếng hỏi: “Ngươi định xử lý đống nước lũ này thế nào? Cũng không thể đặt nó ở đây mãi được chứ?"
"Đương nhiên không thể rồi!” Trần Nghiệp đáp: “Ngươi biết trong nước có chỗ nào hạn hán không? Nếu không có vậy chỉ có thể ném ra biển thôi.”
Nghe được lời này, đôi mắt của Tống Lăng Dung sáng lên.
“Hạn hán hả? Năm nay phía nam có không ít khu vực vẫn luôn hạn hán, rất nhiều hồ nước nổi tiếng đều khô cạn, ngươi có thể chuyển đống nước này tới đó được không?”
“Được!”
Đừng thấy Trần Nghiệp hút nhiều nước lên trời như vậy thoạt nhìn dọa người nhưng trên thực tế, dưới tác dụng của dây chuyền Ngũ Linh Châu, hắn cũng không tiêu hao quá nhiều lực tinh thần, hoàn toàn có thể duy trì một, hai ngày.
Tống Lăng Dung cũng là một người nôn nóng, lập tức nói: “Vậy ngươi đi theo ta, ta dẫn ngươi qua đó!”
Vừa dứt lời, cả người cô lóe lên tia sáng xanh lục, dẫn đầu bay đi.
Trần Nghiệp thì lại mang đập nước to lớn đi theo phía sau.
Nhìn cả người Tống Lăng Dung tản ra tia sáng xanh biếc, sắc mặt của Trần Nghiệp có hơi kỳ quái.
Trên địa cầu trước khi hắn xuyên qua, màu xanh lục cũng không phải màu đẹp đến thế…

Khi Trần Nghiệp mang đạp nước khổng lồ bay giữa không trung, toàn quốc đều chấn động.
Dù sao đập nước khổng lồ với đường kính mấy chục nghìn mét cũng thật sự quá lớn, lớn đến mức cho dù cách rất xa thì mọi người vẫn có thể nhìn thấy.
Mỗi khi nó đi qua bầu trời của thành phố nào đều có thể che phủ toàn bộ khu thành thị đó, không nhìn thấy một tia sáng mặt trời nào lọt vào.
Bàn về thể tích, phi thuyền vũ trụ trong phim khoa học viễn tưởng so với cái này quả thật chỉ là tép riu mà thôi.
Vì thế, Trần Nghiệp đến nơi nào là dẫn đến cơn chấn động toàn thành ở nơi đó.
Vô số dân thành thị chạy ra ngoài, vừa kinh ngạc vừa lấy điện thoại ra quay video rồi đăng lên mạng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận