Toàn Cầu Luân Hồi: Chỉ Có Ta Biết Cốt Truyện

Chương 1056. Đừng suy diễn lung tung!

Chương 1056. Đừng suy diễn lung tung!
Ngay sau đó, đột nhiên giữa trời đất nổi lên một trận gió to cuốn toàn bộ nước lũ đó lên trời, mang đi xa cùng với cơn gió lớn.
Sau đó, trên trời bắt đầu đổ mưa phùn.
Tống Lăng Dung ngạc nhiên ngây người.
Cô cũng được coi là thấy nhiều hiểu rộng, bản thân cũng có bản lĩnh lớn trên người nhưng một màn trước mặt này vẫn vượt khỏi nhận thức của cô.
Vậy mà Trần Nghiệp lại có thể điều khiển nước lũ biến thành mưa rơi xuống?
Thế này đã không thể dùng kỹ năng thần thánh để hình dung nữa rồi.
Thần tiên cũng chỉ như thế đi!
“Được rồi, tiếp theo toàn tỉnh đều sẽ đổ mưa, đại khái kéo dài khoảng hai đến ba ngày, phỏng chừng có thể xoa dịu hạn hán một chút, nếu dến khi đó vẫn chưa đủ thì tới tìm ta!”
Nghe được tiếng của Trần Nghiệp, Tống Lăng Dung cất điện thoại đi, vẻ mặt có hơi phức tạp.
Một khắc này, cô cảm giác được rõ ràng sự chênh lệch giữa mình và Trần Nghiệp.
Đương nhiên, Trần Nghiệp là người nhà mình, cô vẫn vô cùng mừng rỡ khi hắn có thể trở nên mạnh hơn.
“Trần Nghiệp, bây giờ ngươi đã sắp khiến ta có hơi không nhận ra rồi.”
Tống Lăng Dung nở nụ cười, nói tiếp: “Đúng rồi, ngươi lại cứu thêm ta một lần, lời cảm ơn ta cũng không nói nhiều nữa, thứ nợ ngươi thật sự quá nhiều… Đợi ta xong việc sẽ mời ngươi ăn cơm nhé.”
“Được! Đợi ngươi làm xong thì gọi điện cho ta!”
Vất lại câu này, Trần Nghiệp quay người rời đi, bay về phía thủ đô.
“Mưa rồi! Cuối cùng cũng đổ mưa rồi!”
“Thật tốt quá rồi, cuối cùng ông trời cũng chịu đổ mưa, còn không mưa nữa thì chỗ chúng ta sẽ thành sa mạc mất.”
“Ế! Không đúng? Các ngươi nhìn lên trời kìa, ngay cả mây đen còn chẳng có, mặt trời cũng còn chưa xuống núi cơ mà? Sao lại có mưa được?”
“Hình như có hơi khác thường…”
“Ta thấy trên mạng đều đang nói là đại thần Tu La rút cạn nước lũ ở phía bắc mang tới đây thì phải? Sẽ không phải do đại thần Tu La làm đấy chứ?”
“Vớ vẩn! Cho dù đại lão Tu La có thể hút khô nước lũ mang tới đây nhưng còn có thể khiến ông trời đổ mưa được chắc? Ngươi thật sự coi hắn thành thần tiên không gì không thể sao?”
“Cũng chưa chắc đâu nhé, đã nghe tới mưa nhân tạo chưa? Người bình thường còn có thể tạo ra mưa nhân tạo, vậy nhân vật như đại lão Tu La làm ra chút mưa cũng rất bình thường thôi.”
“Con mẹ nó ngu quá, mưa nhân tạo cũng phải có điều kiện hiểu chưa… Bỏ đi, chẳng muốn giải thích với tên ngu ngốc nhà ngươi, lần sau nhớ kỹ trước khi nói chuyện thì lắp não vào giùm, bình thường đọc nhiều sách hơn đi.”

Tỉnh hạn hán phía nam này thật ra đã hạn hán rất lâu rồi. Hôm nay đột nhiên đổ mưa mà không hề có bất cứ dấu hiệu gì, đặc biệt là ngay giữa trời cao còn có mặt trời đang từ từ xuống núi, lập tức dẫn đến nghi ngờ của vô số người.
Phần lớn người đều đang thảo luận, suy đoán nguyên nhân sự việc.
Cũng có rất nhiều người đăng lên mạng.
Tuy rằng phần lớn người đều cho rằng có liên quan đến đại lão Tu La, nhưng cũng có một số người cảm thấy đây là hiện tượng khác thường này, lời gì cũng có hết.
Mà sau khi Trần Nghiệp rời đi, Tống Lăng Dung cũng rời đi ngay, cô trở về phía bắc gặp nạn kia.
Lúc này, mặt trời đã hoàn toàn xuống núi, miệng đê sập của Hoàng Hà cuối cùng cũng được lấp đi.
Tống Lăng Dung thở phào nhẹ nhõm, chuẩn bị trở về kinh thành.
Tuy rằng quân hàm của cô còn đây nhưng bây giờ cô đã không còn chức vụ.
Dù sao cô cũng là người từng chết một lần, phía quân đội không có khả năng cho một “người chết” vẫn luôn giữ nguyên chức vụ được.
Hôm nay, Tống Lăng Dung có thể xuất hiện ở nơi xảy ra nạn lũ lụt hoàn toàn là vì lòng trách nhiệm khiến cô chủ động tới đây giúp đỡ.
Bây giờ thiên tai đã bị khống chế, chuyện sau đó cũng không cần cô lo lắng nữa.
Bởi vì hành động cứu viện giành giật từng giây từng phút một, lại thêm dẫn Trần Nghiệp bay về phía nam nên lúc này Tống Lăng Dung có hơi mệt, dù sao tinh thần lực của cô cũng không biến thái như Trần Nghiệp, cho nên trên đường trở về Tống Lăng Dung không chọn bay nữa mà chọn ngồi một trực thăng.
Dù sao cách cũng không xa cho lắm.
Trực thăng bay về phỏng chừng cũng chỉ hơn một tiếng.
Vừa vặn có thể kịp về nhà ăn cơm tối.
Trên đường trở về, Tống Lăng Dung lấy di động ra, muốn xem trên mạng có phản ứng gì về hành động cứu viện hôm nay.
Khi cô mở trang mạng lên, rất thoải mái khi nhìn thấy “thần tích kinh thiên” đứng đầu bảng xếp hạng tìm kiếm hàng đầu đó!
Vì thần tích mà đại lão Tu La tạo ra đến bây giờ vẫn nổi như cồn trên mạng như cũ.
Thậm chí vì vào khoảng thời gian tan làm nên người lên mạng còn nhiều hơn, thảo luận còn náo nhiệt hơn cả buổi chiều.
Rất nhiều người đều đang suy đoán thực lực của đại lão Tu La rốt cuộc đã đạt đến trình độ nào rồi…
Tống Lăng Dung đọc một lúc cũng hơi cảm khái.
Nghĩ đến lúc trước, khi Tu La vừa mới xuất đạo, cô cũng từng giao tiếp với hắn.
Đến bây giờ đôi bên vẫn luôn ở trong mối quan hệ thân thiết, ở chung rất hòa hợp.
Tính ra thì Tu La cũng là người mà cô nhìn đến khi trưởng thành.
Tống Lăng Dung vốn cho rằng đợi Tu La thật sự làm nên chuyện chí ít cũng phải một đến hai năm.
Không ngờ, hắn lại vùng dậy nhanh như thế, trong khoảng thời gian ngắn như vậy đã vượt qua cô và Adam, trở thành đệ nhất nhân trong Không Gian Luân Hồi.
Hơn nữa còn vượt qua cả bình thường, trở thành bán thần!
Ôi, đúng rồi!
Tống Lăng Dung cũng đã biết Tu La là cường giả SS cấp Bán Thần.
Tối qua người nhà cô đã nói với cô chuyện này. Ngoài ra, cũng có thể tra được ở trên mạng.
Bây giờ Tu La đã thay thế cô trở thành thần tượng toàn dân rồi.

Tiếp tục lên mạng, rất nhanh, Tống Lăng Dung đã nhìn thấy không ít người đang suy đoán mà cơn mưa khác thường ở tỉnh lớn.
Suy đoán của phần lớn người cũng coi như bình thường, nhưng có vài người bị chứng hoang tưởng bị hại nghiêm trọng, suy đoán toàn bộ chuyện này là một thuyết âm mưu, cũng đã dẫn đến trận khủng hoảng.
Tống Lăng Dung nghĩ ngợi, quyết định đăng đoạn video mà mình đã quay được đó lên mạng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận