Toàn Cầu Luân Hồi: Chỉ Có Ta Biết Cốt Truyện

Chương 876. Một khí la gan người giãn nở sẽ rất dễ chết!

Chương 876. Một khí la gan người giãn nở sẽ rất dễ chết!
Lúc này, Jewelry Bonney nhìn đám người Râu Đen với vẻ mặt hận thù. Hải tặc hôn mê và bị thương ở bên cạnh cô ta đều là các thuyền viên của cô ta. Có thể nói bọn họ đã toàn quân bị diệt rồi, ngay cả một thuyền trưởng như cô ta cũng bị Râu Đen bắt lại.
“Cô gái nhỏ như ngươi mà cũng trị giá đến hơn trăm triệu Belly, thật không tồi!”
Râu Đen cười ha ha, lại nói: “Trong thế giới mới, biển cả là nơi được các cường giả chọn trúng, các ngươi lặn lội từ phương Nam tới đây cũng rất vất vả đấy nhỉ? Đáng tiếc, ngươi sắp bị ta đào thải rồi!”
“Bây giờ, có một cơ hội bày ra trước mặt ngươi đó là gia nhập vào chúng ta! Nhưng thân là đồng bọn ngươi thật sự quá yếu, vẫn chưa có tư cách này.”
“Ngươi chỉ có thể trở thành người phụ nữ của ta, có lẽ ta còn có thể dẫn ngươi tiến vào biển rộng sau này, thế nào hả? Khà khà khà…”
Sau khi Râu Đen nói xong còn nhìn Jewelry Bonney mà bật cười với vẻ tham lam.
Đám đồng bọn phía sau hắn ta cũng cười khà khà, nhìn cô ta một cách ý vị sâu xa. Bọn họ biết rất rõ Râu Đen chỉ dự định tìm thú cưng tạm thời mà thôi, đợi đến khi chơi ngấy rồi Jewelry Bonney sẽ bị vất bỏ không thương tiếc. Đến lúc đó có thể rớt lại một cái mạng đã xem như may mắn lắm rồi…
Nghe được lời của Râu Đen, Jewelry Bonney tức giận nói: “Đừng có nằm mơ, đồ lợn lắm lông nhà ngươi!” Vừa dứt lời cô ta đã đá Râu Đen một cái.
Bởi vì Râu Đen cách quá gần lại không đề phòng nên thật sự bị đá một cước lăn quay.
“Há há há…” Đám đồng bọn của Râu Đen phát ra tiếng cười khoa trương.
“Thuyền trưởng, xem ra ngươi bị đá rồi!”
Không để ý đến tiếng cười nhạo của đồng bọn, Râu Đen đứng dậy mà không hề bị thương chút nào, hắn ta phủi bụi trên người, nhìn Jewelry Bonney với vẻ hơi giận dữ.
“Thân là đàn bà phẩm hạnh vô cùng quan trọng, sao ngươi có thể thô lỗ như vậy?”
Râu Đen chửi mát: “Ta định đưa ngươi đến hải quân vừa vặn có thể đổi lấy một chiến hạm!”
Vừa dứt lời, đột nhiên giọng nói của tay súng bắn tỉa Van Augur từ xa truyền tới: “Thuyền trưởng, phát hiện có hải quân đang tiến về phía chúng ta.”
Râu Đen nghe thế lập tức nhìn về phía Van Augur, chỉ thấy hắn ta đứng trên chỗ cao nhìn về biển cả xa xăm.
“Hải quân? Là hạm đội sao? Có bao nhiêu thuyền? Ai dẫn đội?” Râu Đen vội vàng hỏi.
Đừng thấy người này làm việc khoa trương nhưng trên thực tế tính cách vô cùng thận trọng. Bằng không, dựa vào những chuyện mà hắn ta đã làm đó cũng không thể sống được đến bây giờ.
“Chỉ có một chiến hạm thôi!”
Van Augur nhìn xuyên qua kính ngắm trên mắt trông thấy chiến hạm ở phía xa, nói tiếp: “Hình như người dẫn đội là một người mới chưa bao giờ từng gặp!”
Râu Đen nghe thế đôi mắt lập tức sáng ngời.
Một chiến hạm còn không phải là con dê béo hảo hạng sao?
“Ha ha ha… tàu của chúng ta tới rồi! Người đâu cướp tàu qua đây đi!”
Nghe được lời này, những tên độc ác đó lập tức phát ra tiếng hoan hô.
Người lái tàu “Jesus Burgess” lại càng nôn nóng bảo: “Thuyền trưởng, nhiệm vụ cướp tàu lần này cứ giao cho ta đi!”
Râu Đen nghe thế ngược lại cũng không từ chối mà chỉ dặn dò với vẻ lo lắng: “Burgess, ngươi cũng đừng làm hỏng tàu của chúng ta đó!”
“Ha ha ha ha…” Jesus Burgess phát ra tiếng cười to điên cuồng, đáp với vẻ vô cùng tự tin: “Yên tâm đi thuyền trưởng!”
Một bên khác, trong khi đám người Râu Đen đã phát hiện ra chiến hạm thì thủy thủ trên tàu cũng thông qua kính viễn vọng phát hiện ra đám người Râu Đen ở bên bờ biển hòn đảo.
“Phát hiện ra mục tiêu!”
Thủy thủ lớn tiếng nói: “Đã xác nhận được là đám người băng hải tặc Râu Đen!”
Nghe được lời này, Trần Nghiệp đang nằm trên ghế phơi nắng trên boong tàu lập tức mở mắt, sau đó đứng dậy, ánh mắt nhìn về phía hải đảo đang bốc khói lửa từ phía xa.
Với thị lực của hắn hiện tại cho dù không dùng kính viễn vọng cũng có thể nhìn thấy một cách vô cùng rõ ràng, sau đó hắn nhìn thấy một đám người Râu Đen ở bên bờ biển, thậm chí ngay cả Jewelry Bonney bị trói trên tảng đá cũng nhìn thấy nốt.
Đương nhiên, tuy rằng Trần Nghiệp nhận Jewelry Bonney nhưng cũng không cảm thấy hứng thú với nhân vật nhỏ này.
Cũng chỉ có Râu Đen mới có thể khiến hắn nhìn thẳng lấy một cái.
Trong cốt truyện nguyên tác, Râu Đen biết Akainu tới đã lập tức quay người chạy mất, mà bây giờ nhìn thấy hắn tới lại không bỏ chạy? Còn nóng lòng muốn đánh nhau?
Đây là coi hắn thành quả hồng mềm mà bóp sao?
Nghĩ đến đây, Trần Nghiệp đột nhiên bật cười.
“Tiến lại gần!” Trần Nghiệp ra lệnh.
Vị thượng tá đó nghe được mệnh lệnh của hắn mới kiên trì khuyên nhủ: “Đô đốc Tu La, Râu Đen là một cường giả cấp hoàng có thực lực sâu không lường được, lại càng sở hữu hai loại Trái Ác Quỷ, vô cùng khó giải quyết, hơn nữa người này còn rất độc ác, làm việc không từ thủ đoạn… chúng ta trực tiếp lại gần như vây sẽ nguy hiểm!”
Trần Nghiệp liếc mắt cảnh cáo thượng tá: “Ngươi đang nghi ngờ mệnh lệnh của ta?”
“A… thuộc hạ không dám!” Thượng tá biết hắn không dễ nói chuyện, chỉ đành đi truyền đạt mệnh lệnh của hắn với vẻ bất đắc dĩ.
Sau đó chiến hạm thẳng tiến không lùi sáp lại gần đám người Râu Đen.
Bên bờ, toàn thể thành viên của băng hải tặc Râu Đen đều hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy chiến hạm không hề quay đầu bỏ chạy, mà ngược lại còn lái về phía mọi người.
“Ha ha ha ha!”
Jesus Burgess cười to một tiếng: “Thằng nhãi ranh từ đâu tới nhìn thấy thuyền trưởng ở đây lại còn dám lại gần sao?”
Laffitte nhẹ giọng cười bảo: “Thuyền trưởng, ngươi bị người coi thường rồi!”
Mọi người nghe thế đều cười to.
Catarina Devon nói: “Phỏng chừng là một thằng ngu lớn lên trong nhà ấm! Còn tưởng thuyền trưởng là vương hạ Thất Vũ Hải sao?”
Cũng chỉ có Râu Đen là hơi nhíu mày lại, không chế nhạo theo đồng bọn. Hắn ta thận trọng, đã thấp thoáng cảm thấy sự việc có hơi không đúng.
Theo lý mà nói, hắn ta làm ra chuyện lớn như vậy ở trận chiến thượng đỉnh, danh tiếng đã sớm chấn động toàn bộ thế giới mới rồi chứ, không có người nào không biết hắn ta. Cho nên, nhóm hải quân trước mặt này cũng biết mình.
Nhưng nếu đối phương đã dám tới chắc chắn là có gì đó dựa vào…
“Thuyền trưởng, ta đói quá, ta có thể nuốt bọn họ không?” Trên bờ biển, Sanjuan Wolf ngâm nửa người trong biển lớn, bảo với giọng ồm ồm.
Jesus Burgess lập tức nói: “Đáng ghét, những người này đều là con mồi của ta, để ta đánh chết bọn họ trước đã, rồi lại cho ngươi làm điểm tâm sau!”
Nghe được lời này, Râu Đen muốn nhắc nhở gì đó nhưng lúc này lại ngậm miệng lại. Nếu Jesus Burgess đã nôn nóng xin chiến như vậy, vậy để người này đi thăm dò độ nông sâu của đám hải quân này đi…
Bạn cần đăng nhập để bình luận