Toàn Cầu Luân Hồi: Chỉ Có Ta Biết Cốt Truyện

Chương 1029. Hung thú xuất thế, xâm chiếm Thục Sơn! (2)

Chương 1029. Hung thú xuất thế, xâm chiếm Thục Sơn! (2)
Một bên khác, Trần Nghiệp dẫn theo một nhóm người đang bay.
“Đại ca, chúng ta đang đi đâu vậy?” Lý Tiêu Dao nhìn dãy núi lướt nhanh qua dưới chân, không nhịn được mà hỏi.
Người này thật sự rất thông minh, ra ngoài nhiều ngày như vậy đã không còn là tên vô tri không hiểu gì như lúc trước nữa.
Khu vực dưới chân càng ngày càng hoang vu vắng vẻ, hoàn toàn không giống nước Nam Chiếu.
“Thục Sơn!” Trần Nghiệp đáp.
“Thục Sơn?” Lý Tiêu Dao tò mò hỏi: “Đó là nơi nào vậy? Chúng ta tới đó làm gì?”
Trần Nghiệp: “Thục Sơn có một kiếm phái, sư phụ dạy ngươi ngự kiếm thuật chính là Tửu Tiên Kiếm của kiếm phái Thục Sơn, sau này, ngươi và Nguyệt Như cứ ở lại phái Thục Sơn học kiếm pháp chăm chỉ đi!”
Đây là sự sắp xếp Trần Nghiệp dành cho Lý Tiêu Dao và Lâm Nguyệt Như.
Nhưng rõ ràng Lý Tiêu Dao không muốn cho lắm: “Đại ca, không phải nói đi tính sổ với Bái Nguyệt hay sao?”
“Chuyện tính sổ này để ta với Linh Nhi đi là được.”
“Vậy sao mà được?” Lý Tiêu Dao lập tức nôn nóng: “Đại ca, ta cũng không phải kẻ tham sống sợ chết, ngươi bỏ ta lại đi mạo hiểm với chị dâu chính là hại ta vào chỗ bất nghĩa.”
Lâm Nguyệt Như cũng nói một cách rất trượng nghĩa: “Tiểu Bạch ca, ta không sợ Bái Nguyệt giáo, để ta đi giúp các ngươi đi!”
Trần Nghiệp liếc mắt nhìn hai người họ: “Sao thế? Các ngươi cảm thấy ta không phải đối thủ của Bái Nguyệt sao?”
“Đương nhiên không phải, đại ca là thiên hạ vô địch…”
“Đúng đúng đúng, Tiểu Bạch ca, ngươi chính là người lợi hại nhất trong lòng ta."
Trần Nghiệp hừ nhẹ một tiếng, nói: “Không cho các ngươi theo hiển nhiên là có cân nhắc của ta, Bái Nguyệt giáo chủ không phải người ngồi yên đợi chết, chắc chắn sẽ chuẩn bị thiên la địa võng, đợi chúng ta qua đó, các ngươi không theo còn đỡ, nếu thật sự đi theo ngược lại sẽ trở thành gánh nặng cho ta.”
Lời này thật không nương tình chút nào.
Lý Tiêu Dao và Lâm Nguyệt Như đều mang vẻ mặt xấu hổ. Hai người muốn phản bác nhưng vừa nghĩ đến thực lực của mình, lời phản bác gì đó cũng không nói ra được.
Lý Tiêu Dao đỏ mặt xấu hổ: “Đại ca, ngươi cho ta ít thời gian, ta nhất định sẽ đuổi kịp ngươi!”
Trần Nghiệp nở nụ cười, đáp: “Ta tin ngươi, cho nên việc mà các ngươi nên làm bây giờ chính là chăm chỉ tu hành ở Thục Sơn, cố gắng nâng cao bản thân, tránh cho tương lai lại gặp loại chuyện này sẽ vô năng giống như hiện tại.”
“Nhưng… Tiểu Bạch ca, lỡ như người của phái Thục Sơn không đồng ý dạy kiếm thuật cho chúng ta thì sao?”
Lâm Nguyệt Như nói ra diểm mấu chốt: “Nếu Tiêu Dao đã là đồ đệ của Tửu Tiên Kiếm vậy lên núi còn hợp tình hợp lý, nhưng ta cũng không có quan hệ gì với phái Thục Sơn cả.”
Nghe được lời này, Trần Nghiệp nở nụ cười: “Có ta ở đây, bọn họ không muốn dạy cũng phải dạy.”
Lâm Nguyệt Như: “…”
“Oa! Núi gì mà to quá trời!” Lâm Nguyệt Như hô lên một tiếng kinh ngạc.
Đám người Lý Tiêu Dao và Triệu Linh Nhi cũng trợn tròn mắt ngạc nhiên, vì trước mặt mọi người là một ngọn núi cao lọt thẳng vào tầng mây.
Đó chính Thục Sơn!
“Chúng ta tới nơi rồi.” Trần Nghiệp nói.
Lý Tiêu Dao vội vàng hỏi: “Đại ca, nơi này chính là Thục Sơn sao?”
“Không sai.” Trần Nghiệp nói rồi dẫn mọi người tới giữa sườn núi Thục Sơn, ở đó có rất nhiều công trình kiến trúc, chắc chắn chính là chỗ sơn môn của phái Thục Sơn ở.
Ngay lúc Trần Nghiệp lại gần đã có bốn đệ tử Thục Sơn chân giẫm phi kiếm bay từ trong sơn môn ra, tiến về phía đám người.
“Là ai? Tại sao tới Thục Sơn?”
Trần Nghiệp liếc mắt ra hiệu cho Lý Tiêu Dao.
Lý Tiêu Dao rất thông minh lập tức hiểu ý của đại ca mình, đây là muốn mình đi trao đổi mà.
Hắn ta nghĩ ngợi một chút rồi ôm quyền, chắp tay đáp: “Mấy vị sư huynh, tại hạ là Lý Tiêu Dao, là đệ tử mà Tửu Tiên Kiếm thu nhận ở bên ngoài.”
Bốn đệ tử Thục Sơn nghe thế lại đưa mắt nhìn nhau.
Một đệ tử nói: “Lý Tiêu Dao? Ta nhớ Tửu Tiên Kiếm sư thúc cũng không có đệ tử nào tên như thế mà.”
Đệ tử dẫn đầu lập tức hỏi: “Nói không có bằng chứng, nhưng có thể có tín vật của sư thúc chứ?”
“Tín vật?” Lý Tiêu Dao ngây người, Tử Tiên Kiếm dạy hắn ta xong là chạy mất, thậm chí còn không bằng lòng nhận hắn ta làm đồ đệ, nào có tín vật gì đâu?
Nhưng Lý Tiêu Dao cũng là người thông minh, lập tức đáp: “Tín vật ngược lại không có, nhưng sư phụ đã dạy ta ngự kiếm thuật.”
“Ồ?” Đệ tử dẫn đầu nói: “Vậy ngươi sử dụng cho chúng ta xem đi!”
Mọi người đều đáp xuống đất.
Lý Tiêu Dao cũng không qua loa, trực tiếp sự dụng một chiêu ngự kiếm thuật, khống chế bảo kiếm bay lung tung. Mấy đệ tử thấy thế lập tức hiểu ra thứ mà đệ tử này sử dụng thật sự là ngự kiếm thuật, hơn nữa đã đạt đến trình độ lô hỏa thuần thanh rồi…
Có ngự kiếm thuật chứng minh, sự cảnh giác của mấy đệ tử này rõ ràng đã buông lỏng hơn rất nhiều. Nhưng bọn họ vẫn không chịu cho người vào như cũ.
“Vị sư đệ này, vẫn xin đợi cho một lát, để ta trở về bẩm báo một tiếng đã.”
Lý Tiêu Dao đang định đồng ý thì Trần Nghiệp lại thản nhiên lên tiếng: “Không cần, chưởng môn của các ngươi đã tới rồi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận