Toàn Cầu Luân Hồi: Chỉ Có Ta Biết Cốt Truyện

Chương 973. Lấy sức một người ngăn chặn thần chết!

Chương 973. Lấy sức một người ngăn chặn thần chết!
“Thưa ngài, ngươi còn có gì dặn dò nữa không?” Lần này thái độ của Meghan đối với Trần Nghiệp biến thành cung kính tâm phục khẩu phục.
Trần Nghiệp thản nhiên đáp: “Ta không quan tâm các ngươi dùng cách gì, tóm lại để những người may mắn sống sót đó luôn ở dưới mí mắt của ta, không cho phép chạy trốn… Ngoài ra, nhớ phải đưa cơm đúng giờ mỗi ngày.”
Meghan nghiêm túc nhớ lời Trần Nghiệp, nói: “Ta hiểu rồi.”
Trong lúc hai người nói chuyện, chiếc xe đã tới bên ngoài công xưởng bỏ hoang.
“Thưa ngài, ở ngay trước mặt rồi…” Meghan bảo.
Trần Nghiệp xuống xe, dưới sự dẫn đường của Meghan đi vào trong công xưởng.
Công xưởng này thoạt nhìn quả thật đã hoang phế rất lâu rồi, một vài bức tường công trình đã bong tróc rụng rời, trên đất cũng mọc đầy cỏ dại.
Lúc này trong một phòng xưởng to lớn ở trong công xưởng, có mấy chục người tập trung ở đó.
Sở dĩ có nhiều người như vậy là vì Meghan cũng không biết rốt cuộc ai mới là người may mắn sống sót chân chính, vì thế cô ta đã “mời” hết những người có khả năng sẽ gặp tai nạn giao thông về mặt lý thuyết qua đây. Để phòng ngừa những người này chạy trốn, bên cạnh còn có mấy người lính nước Mỹ mặc võ trang toàn diện đứng đó, tay cầm súng trường, nhìn chằm chằm vào mấy người này như hổ đói rình mồi.
Ngay khi Trần Nghiệp đến cửa phòng xưởng đã nghe thấy đủ loại âm thanh truyền ra từ bên trong.
“Đây là đâu đây? Chúng ta còn phải ở đây bao lâu nữa?”
“Tại sao lại kéo ta tới đây? Ta là công dân tuân thủ pháp luật mà!”
“Thần chết cái gì, ta không tin mấy thứ quỷ quái đó, ta muốn về nhà, mau thả ta ra.”
“Âm mưu! Đây chắc chắn là một âm mưu to lớn, các anh em…”
Nghe thấy những tiếng bất mãn này, Trần Nghiệp đi tới với vẻ mặt của bình tĩnh. Có Meghan bên cạnh nên không ai ngăn cản hắn, từ đó có thể nhìn ra được địa vị của Meghan trong CIA chắc hẳn không thấp.
Sau khi Trần Nghiệp vào phòng lập tức thu hút sự chú ý của tất cả mọi người. Hơn nữa có không ít người sống sót nhìn thấy hắn trên mặt đều lộ ra vẻ ngạc nhiên.
“Là hắn, là người trên đường cao tốc đó!”
“Không sai, chính là anh trai đó, khi ấy ta đang ở trong xe đã tận mắt thấy hắn bay lên.”
“Hắn là ân nhân của ta, không có hắn ngăn cản chiếc xe container đó thì ta có khả năng đã chết rồi…”
Trần Nghiệp thấy thế, cười bảo: “Xem ra trong các ngươi có không ít người vẫn còn nhớ ta.”
Có người hỏi: “Thưa ngài, là ngươi đưa chúng ta tới nơi này sao?”
Tuy rằng mấy người này bị hốt tới đây cũng không phải do Trần Nghiệp làm, nhưng mệnh lệnh là hắn ra cho nên đối với vấn đề này, hắn gật đầu ý bảo thừa nhận.
Sau đó một thai phụ bụng to không nhịn được mới nói: “Thưa ngài, ta rất biết ơn ngươi đã ngăn cản tai nạn giao thông nhưng ta sắp sinh rồi, thời gian dự sản của ta cũng sắp tới, nể mặt đứa trẻ có thể cho ta rời đi được không?”
Những lời này có ý cầu xin.
Trần Nghiệp hơi nhíu mày, ánh mắt nhìn về phía Meghan: “Lẽ nào trước khi ngươi mời người tới không nói rõ nguyên nhân với họ hay sao?”
“Đương nhiên có nói nhưng đáng tiếc, người tin không nhiều.” Meghan nhún vai, đáp.
Trần Nghiệp lại quay đầu, ánh mắt nhìn về phía mấy người may mắn sống sót đó.
“Trong các ngươi có rất nhiều người không tin sự tồn tại của thần chết phải không?”
Nghe được lời này không ít người gật đầu.
Trần Nghiệp bảo: “Người tin thần chết mời qua bên này.”
Vài người do dự một lúc rồi bước ra khỏi đám người.
Chỉ có bốn người ít ỏi tin vào sự tồn tại của thần chết. Ánh mắt của Trần Nghiệp liếc qua, phát hiện nữ chính thấy trước tai nạn giao thông đó cũng ở trong này. Ba người còn lại, một người là mục sư, một người phụ nữ già có tuổi, còn có một thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi nữa.
Ánh mắt của Trần Nghiệp lại nhìn về phía những người khác. Hắn không nói gì cả mà chỉ bay lơ lửng lên triệu hồi Đạo Đức Kim Luân, hơn nữa phóng ra một luồng thần uy…
Lập tức!
Mấy người không tin vào thần chết tồn tại người nào cũng thay đổi sắc mặt, đầu đau như muốn nứt ra, đau đớn không chịu được. Không chỉ bọn họ mà những người xung quanh, bao gồm cả các binh lính, Meghan và đám người nữ chính, người nào cũng như vậy…
“Á! Đã xảy ra chuyện gì thế này! Đầu ta đau quá, như sắp nứt ra ấy…”
“Đừng nhìn hắn, mau nhắm mắt lại.”
“Quỷ, hắn là quỷ…”
Một vài người năng lực chịu đựng kém la lối sợ hãi, những người khác thì cố chịu cơn đau đầu, nhìn về phía Trần Nghiệp với vẻ sợ hãi, bao gồm cả Meghan cũng như vậy. Đây vẫn là lần đầu tiên cô ta nhìn thấy một mặt chấn động lòng người như vậy của Trần Nghiệp.
Lúc này, Trần Nghiệp thoạt nhìn giống y như đúc với thiên thần trong truyền thuyết thần thoại…
Không! Hắn còn giống thần linh hơn với những vị thần trong truyền thuyết đó. Dù sao mấy vị thần trong truyền thuyết thần thoại kia có vài vị vô cùng không đáng tin. Nào có giống Trần Nghiệp, tràn đầy uy nghiêm không thể nhìn thẳng.
“Quỷ?” Trần Nghiệp lạnh lùng nói: “Nếu ta là quỷ, các người có khả năng đã chết từ lâu rồi.”
Vừa nói hắn vừa xua tan thần uy, hồi phục lại bộ dáng người bình thường.
Mấy người đầu óc choáng váng đó cũng lập tức hồi phục lại sức khỏe sau khi Trần Nghiệp trở về bình thường. Tất cả mọi người đều không hiểu nguyên nhân ở đây là gì, chỉ nhìn Trần Nghiệp với vẻ sợ hãi.
Chỉ có vị mục sư kia đột nhiên đi tới trước mặt Trần Nghiệp, quỳ xuống dập đầu thành kính trước mặt hắn.
“Thiên thần trên trời, xin cho ta được tắm trong thần quang của ngài!”
Thiên thần!
Nghe lời của mục sư, vẻ khiếp sợ trên mặt mọi người lại tăng thêm một phần. Tuy rằng không ít người đã có suy đoán trong lòng nhưng nghe thấy “lời xác nhận” của mục sư vẫn tạo thành đả kích to lớn với tam quan của bọn họ.
Thần linh… lại thật sự tồn tại?
Ví dụ sống sờ sờ ở ngay trước mặt rồi, mọi người không thể không tin.
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều câm như hến, nhìn Trần Nghiệp với vẻ kính trọng, không dám nói lung tung nữa.
Trần Nghiệp không quan tâm vị mục sư đó mà nhìn mọi người, thản nhiên nói: “Ta tới đây để cứu các ngươi, các ngươi đều là người bị thần chết nhìn trúng!”
Dường như để chứng thực lời hắn nói, ngay sau đó, nóc nhà phòng xưởng đột nhiên sụp xuống, trần nhà lập tức vỡ vụn, dọa đám người mặt mày trắng bệch, không ngừng hét chói tai.
Trần Nghiệp cũng nhíu mày, hơi giơ tay lên, mấy mảng trần nhà đó bị cố định lại giữa không trung.
Hắn có hơi cạn lời, thủ đoạn giết người của thần chết thật đơn điệu!

Có chuyện vừa rồi xảy ra, tiếp theo đây Trần Nghiệp tiếp quản nơi này trở nên thuận lợi hơn nhiều. Không có một người nào dám không phục nữa!
Mấy binh lính ở bên cạnh đó đề nhìn về phía hắn với ánh mắt tràn đầy vẻ kính sợ, thậm chí còn có thôi thúc muốn dập đầu…
“Tiếp theo, các ngươi đừng rời khỏi tầm nhìn của ta, ngược lại ta muốn xem thần chết đoạt mạng sống của các ngươi khỏi tay ta thế nào!” Lời này của Trần Nghiệp giống như đang nói với mọi người, nhưng ánh mắt hắn lại nhìn lên trời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận