Toàn Cầu Luân Hồi: Chỉ Có Ta Biết Cốt Truyện

Chương 822: Hoan kiếm và Sát Thần Nhất Đao Trảm! - Chương 828: Người sống sót từ trong địa ngục

Chương 822: Hoan kiếm và Sát Thần Nhất Đao Trảm!
Trong nháy mắt người này xuất hiện, nước mưa trong trời đất xung quanh lại tự động tách ra hai bên người hắn ta. Cho nên cho dù hắn ta có đội nón và mặc áo tơi, nhưng thực ra trên người hắn ta lại vô cùng khô táo, không hề bị nước mưa thấm vào.<
Động tác cầm đao của người này vô cùng kỳ quái. Tay phải của hắn ta gần như trống không, tay áo vén lên thật cao, tay trái lại cầm đao, đao vô cùng dài, về phương diện thị giác, nhìn qua độ dài lại thấy rõ ràng có hơi kỳ quái.<
Mũi đao kéo trên mặt đất, một đường vẽ lên mặt đất một dấu vết rất sâu…<
Thấy người này xuất hiện, Mạc Tam Cấp Cấp ngã trên mặt đất lập tức vô cùng kích động.<
“Phong Hàn, mau tới cứu ta!”<
Nghe thấy hai chữ Phong Hàn này, trong lòng Trần Nghiệp và m Dương Thái Tuế đồng thời chấn động. m Thái Thái Tuế lại càng buột miệng thốt ra, nói: “Ngươi chính là Tả Thủ Đao Phong Hàn, cũng là người trong Thiên Dạ?”<
Tả Thủ đao Phong Hàn đi tới vị trí cách hai người đại khái chừng hai mươi mét, rồi đứng yên bất động. Khoảng cách này đối với cao thủ võ lâm đỉnh cấp mà nói, hoàn toàn như không tồn tại!<
“Không sai, ta và hắn đều là một trong thập nhận Thiên Dạ!”<
“Thập nhận Thiên Dạ?” m Dương Thái Tuế lập tức cả kinh.<
Cho dù hắn ta tự cho rằng mình vô cùng hiểu Thiên Dạ, nhưng đột nhiên nghe thấy cách gọi thập nhận này, vẫn có hơi bất ngờ!<
“Thiên Dạ các ngươi chỉ có mười người thôi sao?” Trần Nghiệp ở bên cạnh lại đột nhiên hỏi.<
“Rốt cuộc Thiên Dạ có bao nhiêu người, cho dù là chúng ta cũng không biết được, nói cách khác, trong thiên hạ này không một người nào biết!”<
Tả Thủ Đao Phong Hàn chậm rãi nói ra lời kinh hãi thế tục của hắn ta, khiến sau khi người nghe được đều khó mà tin tưởng!<
“Ha ha, thật nực cười, bản thân ngươi chính là người của Thiên Dạ, tại sao lại không biết chứ?” m Dương Thái Tuế ở bên cạnh cười lạnh đầy bất mãn và bảo.<
“Cho dù ngươi có tin hay không thì sự thật chính là như vậy.” Trong mắt của Tả Thủ Đao Phong Hàn lộ ra sát khí đáng sợ, sau đó hắn chậm rãi cầm đao đi về phía trước.<
“Trong Thiên Dạ có bao nhiêu người, trên đời không có người nào biết, nhưng ta chỉ biết ta là một trong thập nhận, thế này cũng đủ rồi…”<
Tả Thủ Đao Phong Hàn dường như nói một vài lời lặp đi lặp lại một cách máy móc, sau đó hắn ta lập tức tăng tốc lao về phía Trần Nghiệp và m Dương Thái Tuế, một mình hắn ta lại dám đồng thời chủ động giải quyết hai người!<
Chỉ riêng loại hành động này đã khiến Trần Nghiệp và m Dương Thái Tuế kinh ngạc rồi. Tuy rằng võ công của Tả Thủ Đao Phong Hàn rất cao, đao pháp của hắn ta ở trong võ lâm, hoàn toàn không kém hơn Bá Đao. Nhưng hắn có tư cách gì mà chủ động khiêu chiến hai người này?<
Trần Nghiệp và m Dương Thái Tuế đồng thời cười lạnh một tiếng, hai bóng người nhanh chóng tách ra hai bên, lần này, Tả Thủ Đao Phong Hàn đột nhiên rút đao bổ xuống dưới!<
Đao khí tung hoành, vẽ ra một cái rãnh vô cùng rộng lớn trên mặt đất. Thế nhưng sau đó, đao khí này lại xuyên thủng bầu trời đêm trong tiếng kêu thảm thiết của Mạc Tam Cấp Cấp!<
Mạc Tam Cấp Cấp phát ra một tiếng kêu cực kỳ bi thảm, cả người hắn ta từ đùi đến đỉnh đầu hoàn toàn bị đao khí chém đứt, chia thành hai nửa!<
Trần Nghiệp và m Dương Thái Tuế tránh một đao này, lập tức biết mình đã mắc bẫy.<
“Hóa ra mục tiêu của ngươi là giết chết hắn, đề phòng hắn nói ra bí mật của Thiên Dạ, đúng không?” m Dương Thái Tuế nghiến răng nghiến lợi.<
Hắn ta cũng không ngờ dựa vào kinh nghiệm giang hồ vô cùng phong phú của mình, vậy mà lại trúng quỷ kế của Tả Thủ Đao Phong Hàn!<
“Ha ha, ngươi biết cũng đã quá muộn rồi!” Tả Thủ Đao Phong Hàn cười lạnh một tiếng, trực tiếp quay người rời đi, hai người đều sững sờ!<
Cho dù là Trần Nghiệp hay là m Dương Thái Tuế cũng đều không ngờ một khắc trước Tả Thủ Đao Phong Hàn còn uy phong lẫm liệt, lạnh lùng vô tình, vậy mà lại đột nhiên nói chạy và chạy, không hề báo trước?<
“Đây chính là tác phong của Thiên Dạ sao?” Lúc này, Trần Nghiệp nhanh chóng đuổi theo.<
Thế nhưng Tả Thủ Đao Phong Hàn dường như đã vô cùng quen thuộc với địa hình nơi này rồi. Hắn ta đội cơn mưa to tầm tã, trong màn đêm tối tăm, bóng dáng của hắn ta lóe lên trong không trung, sau đó nhanh chóng bay xa mấy chục trượng.<
Chỉ nhìn thấy bóng người của Phong Hàn giống như ma quỷ, thanh trường đao đó cũng hoàn toàn thu lại, cả người nhanh chóng hòa vào trong màn đêm, dần dần biến mất không thấy nữa.<
“Chết tiệt!”<
m Dương Thái Tuế cũng đuổi theo phía sau, sắc mặt muốn khó coi bao nhiêu thì khó coi bấy nhiêu.<
“Chúng ta bị bọn họ chơi rồi!” m Dương Thái Tuế cắn răng nói.<
“Nhưng ít nhất chúng ta cũng biết được sự tồn tại của thập nhận trong Thiên Dạ, cũng có nghĩa bọn họ có mười cao thủ giống như Mạc Tam Cấp Cấp và Phong Hàn.”<
m Dương Thái Tuế nghe được lời này của Trần Nghiệp, cũng gật đầu, sau đó lại nói với vẻ hơi không cam lòng: “Chỉ đáng tiếc Mạc Tam Cấp Cấp chắc chắn đã nắm giữ được bí mật của Thiên Dạ, nhưng lại bị Tả Thủ Đao Phong Hàn phá hỏng rồi, thật đáng tiếc!”<
Thế nhưng Trần Nghiệp lại nói với vẻ vô cùng vui vẻ: “Nhưng ít nhất chúng ta cũng biết được một chuyện rất quan trọng, trong Thiên Dạ phỏng chừng luôn có hai người đồng thời hành động, nếu một người trong đó bị bắt làm tù binh, thì một người còn lại sẽ nghĩ cách diệt khẩu người kia, đề phòng bại lộ bí mật của Thiên Dạ!”<
m Dương Thái Tuế cũng không phải người ngu ngốc, hiển nhiên biết được nhiều thông tin hơn từ trong lời nói của Trần Nghiệp. Ánh mắt của hắn ta càng ngày càng tỏa sáng, lập tức buột miệng thốt lên: “Thiên Dạ phỏng chừng có bí mật gì đó không muốn người biết, bằng không cũng sẽ không đến mức dốc hết sức giết người diệt khẩu như vậy!”<
Trần Nghiệp gật đầu, đáp: “Đúng vậy, cho nên lần sau chúng ta chỉ cần bắt sống một tên nữa, thì có thể lập tức biết được thứ vô cùng quan trọng từ trong miệng hắn ta, mà sau khi nắm giữ được những thứ này, phỏng chừng có thể tạo thành sự quấy nhiễu đối với Thiên Dạ!”<
“Ha ha ha, tiểu tử được lắm, to gan lớn mật!” m Dương Thái Tuế không nhịn được mà vỗ lên vai Trần Nghiệp.<
“Nếu như là trước kia, ta nghĩ cũng không nghĩ ra được trong võ lâm này có ai dám ý kiến với Thiên Dạ, nhưng tiểu tử ngươi lại dám tính kế bọn họ, thật khâm phục!”<
m Dương Thái Tuế không nhịn được mà dựng ngón tay cái với hắn.<
…<
Đảo Anh Hoa.<
Trong rừng cây bên cạnh đống đổ nát ở phái Yagyu.<
Yagyu Munenori mặc đồ võ sĩ và Đoàn Thiên Nhai cũng mặc đồ võ sĩ như vậy, bọn họ đứng diện diện từ xa, giữa hai người cách nhau vài trăm mét, nhưng sát khó của đôi bên đã khóa chặt vào đối phương!<
“Đoàn Thiên Nhai, năm ấy con gái ta thật đúng là mù mắt mới đi theo một tên lòng lang dạ sói như ngươi!”<
Thế nhưng nghe được lời này, phản ứng của Đoàn Thiên Nhai lại trông có vẻ càng kích động hơn.<
“Nếu không phải vì sự ngăn cản của lão súc sinh nhà ngươi, thì ta sao đến mức phải âm dương chia lìa với Tuyết Cơ, hôm nay ta phải lấy mạng ngươi!”<
Đoàn Thiên Nhai nửa câu không vừa ý, nhanh chóng rút kiếm trực tiếp xông về phía Yagyu Munenori.<
Keng keng keng….<
Đao võ sĩ của Yagyu Munenori và kiếm của Đoàn Thiên Nhai nhanh chóng đối chọi với nhau mấy chục lần giữa không trung, sau đó hai người đột nhiên tách ra.<
“Ta đã từng đồng ý với sư phụ Takizawa Ichiro, tuyệt đối không dùng Hoan kiếm với bất cứ một người nào ở đảo Anh Hoa, nhưng hôm nay ta phải bội ước!”<
Sau khi Đoàn Thiên Nhai nói xong, cả người trực tiếp bay vút lên, biến mất giữa không trung, nhưng sau đó kiếm khí vô hình lại giống như mưa to xối xả, điên cuồng rơi xuống!<
“Sát Thần Nhất Đao Trảm!”<
Yagyu Munenori giơ đao võ sĩ trong tay, lá cây trên khoảnh đất trống xung quanh tập trung về phía đao của hắn ta. Những đường đao khí đáng sợ đột nhiên ngưng tụ thành hình, bay về phía trước.<
 Chương 823: Tức giận chém đầu sứ giả của triều đình
Đao khí khiến toàn bộ mảnh rừng này như thể trong nháy mắt bị đông cứng lại. Sau đó, một màn che to lớn bị chia cắt thành hai nửa từ bên trong, khí tức cực kỳ sắc bén, chém đứt ngang thân mấy chục cây đại thụ!<
“Sát Thần Nhất Đao Trảm!”<
Yagyu Munenori vung đao một cách điên cuồng, đao này nối tiếp đao kia, không ngừng bổ về phía trước. Giờ này khắc này, với cơ thể của hắn ta làm trung tâm, xung quanh dường như xuất hiện một vòng xoáy khổng lồ, mà trong vòng xoáy này đao khí lại đang điên cuồng tung hoành, giống như đang tiến hành một trận giết chóc!<
“Sát Thần Đao Nhất Trảm thật mạnh…” Đoàn Thiên Nhai ở trong bóng tối cũng cả kinh.<
Nhưng Hoan kiếm của hắn ta lại không ngừng ngưng lại một chút nào, những đường kiếm khí vô hình hướng vào trong vòng xoáy từ mọi góc độ khác nhau. Toàn bộ khu rừng hoàn toàn không thể chịu đựng được trận quyết đấu của hai đại cao thủ này, những thân cây đại thụ liên tiếp ngã xuống. Cuối cùng khu rừng này hoàn toàn bị phá hủy, mà trên mặt đất cũng phủ đầy vô số những vết tích ngổn ngang.<
Đoàn Thiên Nhai chậm rãi đáp xuống từ giữa không trung, trong tay nắm một thanh trường kiếm, nửa quỳ trên mặt đất. Mà Yagyu Munenori ở đối diện, thì lại cầm đao võ sĩ bằng hai tay, vẻ mặt không có cảm xúc, cũng không biết trong lòng đang nghĩ gì.<
Hai người giằng co như vậy, không ai nói chuyện, cũng không có bất cứ hành động gì hết.<
Thế nhưng thời gian sau nửa nén hương qua đi, cơ thể của Yagyu Munenori từ từ ngã xuống, cuối cùng hắn ta cũng nở nụ cười, khóe miệng mang theo nụ cười giải thoát, mà lại rõ ràng trông thấy một vết thương trên cổ hắn ta.<
Phụt!<
Đoàn Thiên Nhai cũng phun ra một ngụm máu điên cuồng như vậy, cả người suýt chút nữa thì đổ ập xuống, nhưng hắn ta vẫn khó khăn dựa vào thanh kiếm trong tay mình, miễn cưỡng đứng dậy!<
“Yagyu Munenori, ân oán giữa ta và ngươi xem như chấm dứt, Yuki ở dưới hoàng tuyền biết được cũng có thể nghỉ yên!”<
Trong lòng hắn ta lập tức lo lắng cho an nguy của Thiết Đảm Thần Hầu. Đoàn Thiên Nhai biết lúc này, có cao thủ Đường Môn bảo vệ Thiết Đảm Thần Hầu rút lui, nhưng với liên minh đồ ma tới từ võ lâm Trung Nguyên lấy Thẩm Thiên Nam dẫn đầu, lại vẫn luôn không ngừng đuổi giết phía sau!<
Tình hình của Thiết Đảm Thần Hầu nguy cấp, Đoàn Thiên Nhai định đi bảo vệ hắn ta. Thế nhưng hắn ta vừa định quay người bước ra khỏi khu rừng này, thì trong bóng đêm phía sau lại vang lên một giọng nói chế giễu.<
“Yagyu Yuki là người yêu của ngươi, nhưng cũng là con gái của Yagyu Munenori, ngươi đối xử với cha vợ mình như vậy sao?”<
“Ai đó? Lăn ra đây!”<
Đoàn Thiên Nhai lập tức vừa sợ vừa giận, vội vàng xoay người lại, nhìn vào trong bóng đêm, một người bịt mặt từ từ bước tới, trong tay cầm một vũ khí vô cùng kỳ quái. Vũ khí này vừa giống trường thương lại vừa giống loan đao, mà hai đầu lại có một vết chẻ vô cùng kỳ quặc.<
Vù!<
Người này không hề phí lời, trực tiếp quăng thanh vũ khí kỳ quái trong tay ra không trung, tốc độ kỳ quái, còn phát ra tiếng nổ!<
“Không ổn…”<
Đoàn Thiên Nhai lập tức vung kiếm đâm về phía trước, một nhát kiếm này vung lên một cách vô cùng chính xác, trúng vào vị trí trung tâm nhất của thanh vũ khí kỳ quái này, thế nhưng lần này sức mạnh thực sự quá mức to lớn, khiến Đoàn Thiên Nhai hoàn toàn không có cách nào ngăn cản được!<
Phụt…<
Thanh vũ khí kỳ quái này trực tiếp đánh bay kiếm trong tay Đoàn Thiên Nhai. Thế nhưng thế tới không giảm, lưỡi chẻ kỳ quái đó giống như mấy chục thanh chủy thủ vô cùng sắc bén, hoàn toàn đâm thủng cơ thể của Đoàn Thiên Nhai. Hơn nữa bởi vì tốc độ của thanh vũ khí kỳ quái này quá nhanh, còn kéo theo cơ thể của Đoàn Thien Nhai bay xa mấy chục mét, sau đó trực tiếp ghim vào một thân cây đại thụ may mắn còn sót lại.<
Bóng người nhẹ nhàng đáp xuống từ giữa không trung, trực tiếp rút thanh vũ khí kỳ quái này lại.<
Đoàn Thiên Nhai ngã xuống đất, bỏ mình!<
“Đoàn Thiên Nhai, ngươi không chạy thoát được, Thiết Đảm Thần Hầu cũng không thể chạy được nốt! Dưới sự bao phủ của cái tên Phàm Trần, toàn bộ tà ác và tối tăm trên thế gian đều không có cách nào chạy thoát được.” Giọng nói của người che mặt lạnh lùng, sau đó quay người biến mất trong màn đêm.<
Lúc này, hai người Trần Nghiệp và m Dương Thái Tuế đã quay trở về Hộ Long sơn trang, vừa mới trở về, Trần Nghiệp đã trực tiếp kêu thuộc hạ gửi tin tình báo mới nhất.<
“Cái gì, Vạn Tam Thiên phái người đi khắp nơi tìm kho báu sao?”<
Lúc này, Trần Nghiệp nhìn thấy một phần tình báo trong tay này, lập tức rơi vào trong suy nghĩ nặng nề. Cái bát đó vẫn luôn ở trong tay hắn, cái giao cho Thiết Đảm Thần Hầu ngày trước, chẳng qua chỉ là một vật mô phỏng cao cấp mà thôi!<
Mà hiện tại bởi vì vẫn luôn đang suy nghĩ chuyện hoàn thành nửa đoạn đầu của nhiệm vụ thử luyện, cho nên Trần Nghiệp cũng không có thời gian đi tìm kiếm kho tàng từ cái bát.<
Nhưng bây giờ tổ chức tình báo Phàm Trần dưới tay hắn lại nói với hắn, Vạn Tam Thiên đã tổ chức rất nhiều nhân thủ từ các loại ngành nghề trong dân gian, mưu đồ thu nhỏ phạm vi tìm kiếm lại. Tuy rằng Vạn Tam Thiên vì sự thay đổi của địa hình kho báu và thời gian lâu dài, cho nên không có cách nào xác định được vị trí cụ thể. Nhưng hắn ta vẫn có thể xác định được phạm vi đại khái, vì thế hắn ta mới nghĩ cách từ từ thu nhỏ phạm vi này lại.<
“Còn có chuyện gì khác nữa không?” Sau đó Trần Nghiệp dời đầu rồng bên cạnh ghế ngồi ra, lại một phần tình báo bí mật bay tới theo sợi tơ, hắn mở ra nhìn, ngược lại có hơi ngạc nhiên.<
Hóa ra trong thập đại tướng quân lúc trước, có tin tình báo của bảy đại tướng quân bị người của Trần Nghiệp ngăn chặn, nhưng vẫn còn tư liệu về ba đại tướng quân lại không cánh mà bay, cũng không biết là bị người nào trộm mất. Mà hiện giờ ba đại tướng quân này đã biết được chân tướng sự việc, bọn họ cũng công khai đứng ra kết tội bảy đại tướng quân khác.<
Tiểu hoàng đế cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, lại phá lệ nghe lời của ba đại tướng quân này, sau đó nghĩ đủ mọi biện pháp muốn cắt giảm binh quyền trong tay bảy đại tướng quân còn lại. Quá trình này không khác con ếch trong nước đun sôi, đầu tiên từ từ cắt giảm binh quyền trong tay bọn họ, cuối cùng lại một lần hành động tiêu diệt cả bảy đại tướng quân!<
Loại thủ đoạn này, hoàng đế ở các triều đại đều đã từng chơi qua. Nhưng Trần Nghiệp biết, sở dĩ tiểu hoàng đế dám làm như vậy, chắc chắn là có cao nhân ở bên cạnh chỉ dạy, bằng không với sự quyết đoán của hắn ta, chắc chắn không dám xuống tay với bảy đại tướng quân. Bằng không trước kia hắn ta đã sớm làm như vậy rồi, hà tất phải đợi đến hiện tại?<
“Phía bên bảy đại tướng quân nói thế nào?” Sau đó Trần Nghiệp lại nhận được một tin tình báo lớn.<
Trong bảy đại tướng quân, lấy hai người Hổ Uy tướng quân Tống Mẫn Đức và Thừa Long tướng quân Lý Thiết Hoa làm đầu, tạm thời không đối nghịch với triều đình. Nhưng bọn họ vẫn luôn đợi mệnh lệnh của Trần Nghiệp. Dù sao thì hai đại tướng quân này cũng biết rõ thủ đoạn của Trần Nghiệp, đó là sự tồn tại mà ngay cả Thiết Đảm Thần Hầu cũng phải chịu thiệt trong tay hắn.<
Là ngang nhiên phản đối triều đình hay là thuận theo, hai người nhất thời không đưa ra được quyết dịnh, nên chỉ có thể nghe theo ý của Trần Nghiệp, mà Trần Nghiệp lại trực tiếp cầm bút một cách không hề do dự, viết vài câu lên trên giấy, sau đó truyền xuống theo sợi tơ!<
Dưới một mệnh lệnh này, sau khi hai đại tướng quân biết được, trực tiếp phái đao phủ trong quân bắt sứ giả của triều đình lại, sau đó trực tiếp chém đầu sứ giả ngay trước mặt toàn bộ tướng sĩ trong doanh trướng!<
“Đồ khốn, bản tướng quân vào sinh ra tử vì triều đình, tại sao hoàng thượng có thể đối xử với bản tướng quân như vậy? Nhất định là các ngươi cố tình làm giả thánh chỉ, đáng chết!”<
Tin tức này truyền đến triều đình, lập tức khiến trên dưới cả triều đều chấn động, vậy mà Hổ Uy tướng quân Tống Mẫn Đức và Thừa Long tướng quân Lý Thiết Hoa, lại giết chết sức giả hoàng đế phái tới sao?<
 Chương 824: Ngươi là hoàng đế thì đã sao?
Sóng gió tạo ra từ chuyện cuối cùng này thực sự quá lớn. Không có cách nào khác, đây là sứ giả mà hoàng đế phái tới, vậy mà lại bị người giết chết một cách công khai, hơn nữa còn là một vị thần tử.<
Loại chuyện này có gì khác biệt với trực tiếp tạo phản sao?<
“Hoàng thượng, mấy người này thực đúng là đại nghịch bất đại, người nhất định không thể nhân nhượng cho bọn họ!” Tể tướng đương triều Từ Chi Đạo tận tình khuyên nhủ.<
Lúc này, tiểu hoàng đế đã hoang mang lo sợ rồi, bản năng trời sinh của người làm hoàng đế nói cho hắn ta biết, khâm sai đại thần mà mình phái qua đó bị người giết rồi, hơn nữa còn là trực tiếp bị chém chết ngay trước mặt nhiều tướng sĩ trong quân doanh như vậy. Chuyện này không thể nghi ngờ chính là giẫm đạp lên quyền uy thiên tử của hắn ta, chà đạp một cách dữ dội. Thế nhưng tiểu hoàng đế cũng không ngốc, hắn biết mấy đại tướng quần này có quan hệ trong tối với Trần Nghiệp, mà bây giờ hắn ta cũng biết, sức mạnh của Trần Nghiệp khổng lồ bao nhiêu!<
Dù sao thì trong toàn bộ hoàng triều này cũng có một vài tổ chức tình báo tương tự giống như Cảm Y Vệ, Đông Hán, Tây Hán…<
Bọn họ ở trong tối điều tra được một vài manh mối có liên quan đến sức mạnh của Trần Nghiệp, sau khi báo cáo cho tiểu hoàng đế, lập tức khiến trong lòng tiểu hoàng đế vô cùng khiếp sợ!<
Lúc này hắn ta không tự chủ được mà nghĩ đến, có lẽ Trần Nghiệp chính là Thiết Đảm Thàn Hầu tiếp theo?<
Không, hắn ta rất có khả năng đã vượt qua Thiết Đảm Thần Hầu rồi!<
“Lẽ nào thật sự muốn trẫm phải hạ thánh chỉ, bắt bảy đại tướng quân trở về sao?” Trong mắt tiểu hoàng đế xuất hiện một vẻ do dự.<
Mà tể tướng Từ Chi Đạo thì lại trông có vẻ vô cùng oán giận, lớn tiếng nói: “Hoàng thượng, thiên uy không thể xâm phạm, cho dù bảy đại tướng quân nắm giữ quyền binh thì đã sao? Lẽ nào thánh chỉ hạ xuống, bọn họ còn dám kháng mệnh chắc?”<
Tiểu hoàng đế gật đầu, tán đồng với lời nói của Từ Chi Đạo.<
Dù sao thì hắn ta cũng chính là hoàng đế, nếu như bảy đại tướng quân dám công khai kháng chỉ, toàn bộ thiên hạ vạn dân, sẽ không có đất dung chứa bọn họ.<
“Nếu đã như vậy…”<
Thế nhưng lời nói của hắn ta còn chưa nói xong, đột nhiên ngoài cửa truyền tới giọng nói: “Trang chủ của Hộ Long sơn trang, Trần Nghiệp cầu kiến!”<
“Cái gì, Trần Nghiệp tới rồi?”<
Lần này không chỉ tiểu hoàng đế, mà ngay cả tể tướng Từ Chi Đạo cũng cả kinh, trong ánh mắt có hơi trốn tránh.<
“Hoàng thượng, thần xin cáo lui trước…” Từ Chi Đạo vội vàng tìm lý do lui xuống.<
Thế nhưng ngay khi rời khỏi cửa đại điện, và gặp thoáng qua Trần Nghiệp, Từ Chi Đạo không dám nhìn hắn, ánh mắt nhìn thằng về phía trước, làm như không trông thấy.<
Mà Trần Nghiệp cũng không nhìn Từ Chi Đạo, chỉ bước thằng vào trong đại điện.<
“Hoàng thượng, nghe nói người muốn cắt giảm binh quyển của bảy đại tướng quân?” Trần Nghiệp trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, khiến tiểu hoàng đế có hơi không ngờ tới.<
Bởi vì chuyện này dù sao cũng không thích hợp để bày trên mặt bàn mà nói, nhưng Trần Nghiệp lại trực tiếp nhắc tới, khiến tiểu hoàng đế ho khụ một tiếng, miễn cưỡng tăng thêm can đảm cho mình.<
“Đúng vậy, trẫm cảm thấy bảy đại tướng quân này nắm giữ binh quyền, nếu bọn họ có mưu đồ bất chính, sẽ mang tới uy hiếp thực sự quá lớn cho toàn bộ hoàng triều.”<
Thế nhưng ngay sau đó, Trần Nghiệp lại lắc đầu: “Hoàng thượng, người nói lời này là sai rồi, bảy đại tướng quân canh giữ biên cương, vào sinh ra tử vì triều đình, sao người có thể làm ra loại chuyện khiến lòng người lạnh giá như vậy?”<
Lời nói này của hắn rất nặng nề, khiến một đám đái đao thị vệ ở bên cạnh lập tức sợ ngây người. Không người nào ngờ được Trần Nghiệp lại dám nói thẳng với hoàng đế như thế.<
“Hừ, Trần Nghiệp, ngươi đang chỉ trích trẫm làm việc không đúng sao?” Tiểu hoàng đế lập tức có chút mất hứng.<
Mà trên gương mặt của đái đao thị vệ ở bên cạnh cũng hiện ra vẻ nặng nề, nhìn chằm chằm vào Trần Nghiệp. Cái gọi là đái đao thị vệ, đương nhiên là để bảo vệ sự an toàn của hoàng thượng. Mà Trần Nghiệp ở trong mắt của bọn họ không thể nghi ngờ gì chính là một phần tử vô cùng nguy hiểm.<
Thế nhưng chẳng ai ngờ được, Trần Nghiệp lại vô cùng có khí phách, ngay sau đó hắn trực tiếp lạnh lùng đáp: “Hoàng thượng làm sai chuyện, thần tử cũng có nghĩa vụ chỉ ra để tiến hành sửa chữa, lẽ nào không phải sao?”<
Lời này vừa nói ra giống như long trời lở đất, trong toàn bộ đại điện bao gồm cả tiểu hoàng đế và một đám thị vệ đều sợ ngây người!<
“Trời ơi, vậy mà hắn lại dám chỉ trích hoàng thượng không đúng, hơn nữa còn nói hoàng thượng như vậy?”<
Mỗi một người đều không biết nên nói thế nào, bởi vì họ chưa bao giờ từng nhìn thấy một cảnh tượng như vậy. Cho dù là chủ đốc Đông Hán Tào Chính Thuần hay là Thiết Đảm Thần Hầu ngày trước, cũng không dám nói lời như vậy trước mặt hoàng đế!<
“Ngươi ngươi ngươi…”<
Tiểu hoàng đế tức chết mất, một bàn tay run rẩy chỉ vào Trần Nghiệp, đột nhiên hắn ta vung bàn tay lên.<
“Bắt hắn lại cho trẫm!”<
Vừa dứt lời, mấy chục đái đao thị vệ lập tức đáp một tiếng, sau đó bước về phía Trần Nghiệp.<
“Hừ!” Trần Nghiệp hừ lạnh một tiếng, một nguồn nội lực đáng sợ từ khắp cả người đột nhiên tản ra bốn phía!<
Rầm rầm rầm…<
Hơn mười đái đao thị vệ đứng không vữ, đồng loạt ngã xuống đất.<
“Cái gì?” Tiểu hoàng đế cả kinh.<
Những đái đao thị vệ này, người nào cũng đều có thực lực của cao thủ nhị lưu, nhưng không ngờ được ngay cả góc áo của Trần Nghiệp còn chưa thể đụng vào, đã trực tiếp ngã lăn ra đất rồi.<
“Trần Nghiệp, ngươi muốn làm gì, muốn tạo phản sao?”<
Tiểu hoàng đế lớn tiếng nói, động tĩnh này trực tiếp kinh động đến người bên ngoài đại điện, vì thế càng ngày càng có nhiều thị vệ đều chạy về phía bên này.<
Nhưng Trần Nghiệp cũng không hề sợ một chút nào, nếu hắn muốn, hắn có thể trực tiếp rời khỏi hoàng cung này một cách vô cùng ung dung, cho dù thị vệ có nhiều bao nhiêu, thì đối với hắn mà nói cũng không có bất cứ tác dụng gì, bởi vì không có người nào có thể ngăn cản được hắn!<
“Hoàng thượng, ta chỉ hy vọng người nhớ rõ, đừng khiến trong lòng các tướng sĩ trong quân phải lạnh giá, bằng không, cho dù ngươi là hoàng đế thì đã sao? Một khi các tướng sĩ thất vọng cực độ, đến khi ấy trong triều đình sẽ phát sinh đại biến cố thế nào thì không người nào biết được!”<
Mấy câu nói này của Trần Nghiệp nói xong, sắc mặt của tiểu hoàng đế đã trở nên xanh mét, lắp bắp nói không ra được một câu.<
“Ha ha…” Trần Nghiệp cười lạnh một tiếng, trực tiếp quay người rời khỏi đại điện.<
Lúc này, từng đám thị vệ đang xông về phía bên này. Ngay khi bọn họ nhìn thấy Trần Nghiệp chắp hai tay sau lưng, ung dung rời đi, lập tức tay cầm đao kiếm, chuẩn bị tiến lên ngăn cản, thế nhưng trong đại điện lại truyền tới giọng nói của tiểu hoàng đế: “Các ngươi lui xuống đi!”<
…<
Đảo Anh Hoa.<
Vừa sáng sớm, một trận chém giết lại bắt đầu không có hồi kết. Lấy Thẩm Thiên Nam dẫn dầu, phía sau có hơn mười cao thủ võ lâm trực tiếp đuổi suốt cả đêm.<
Nhưng cao thủ Đường Môn thần bí ở phía trước, một tay xách Thiết Đảm Thần Hầu, mà vẫn có thể vận chuyển khinh công một cách vô cùng thong dong, trái phải đổi hướng, không ngừng cắt đuôi sự truy đuổi của Thẩm Thiên Nam.<
“Chết tiệt, khi nào người trong Đường Môn lại sở hữu nội lực mạnh như vậy?” Trong lòng thẩm Thiên Nam vô cùng khiếp sợ.<
Cao thủ ám khí trong Đường Môn chủ yếu nhất là một tay ám khí thiên hạ vô địch, nhưng về phương diện nội lực, cho dù là môn chủ của Đường Môn Đường Khánh Lễ cũng chẳng xuất sắc được bao nhiêu. Theo lý mà nói thì dưới màn đêm xách một người sống, lại vận chuyển khinh công lâu như vậy, chắc hẳn nên hao hụt sức lực mới phải. Thế nhưng tốc độ của người này lại không hề chậm đi một chút nào hết.<
Ngay cả minh chủ võ lâm Thẩm Thiên Nam cũng cảm thấy tốc độ của mình đang từ từ giảm xuống.<
“Ôi, đáng tiếc!”<
Hắn ta nhìn người thần bí dần dần biến mất ở phía xa, không khỏi lắc đầu thở dài một tiếng.<
“Minh chủ, chúng ta không đuổi theo nữa sao?” Hơn mười cao thủ võ lâm phía sau đều bay tới.<
“Bỏ đi, đuổi tiếp cũng không đuổi kịp, chúng ta đi thôi!” Thẩm Thiên Nam nói với vẻ tiếc hận.<
 Chương 825: Chẳng trách sống lưng của tiểu hoàng đế cứng hơn rất nhiều
Bóng người trong không trung liên tục nhấn mũi chân vào cành cây mấy lần, nhẹ nhàng như chim yến, dường như không có trọng lực, xách theo Thiết Đảm Thần Hầu nhanh chóng đáp xuống bên hồ nước.<
Phịch!<
Thiết Đảm Thần Hầu bị ném xuống đất một cách nặng nề, từ từ tỉnh lại từ trong cơn hôn mê. Hắn ta phun ra một ngụm máu thật dữ dội.<
Hắn ta đã trúng một chiêu Long Tượng Hợp Kích Đại Pháp của Thẩm Thiên Nam, sức mạnh của thập long thập tượng đã gần như phá hủy toàn bộ kinh mạch trong cơ thể hắn ta. Nếu là người bình thường, đã trực tiếp dứt khí bỏ mình ngay tại trận rồi.<
Nhưng cũng chỉ có Thiết Đảm Thần Hầu sở hữu nội lực vô cùng đáng sợ, lúc này mới miễn cưỡng chống đỡ được một hơi mà không chết. Nhưng thực lực của hắn ta đã suy yếu đến cực điểm. Giờ này khắc này, cho dù là một cao thủ nhị lưu, cũng có thể dễ dàng lấy mạng hắn ta.<
Nhưng sau khi Thiết Đảm Thần Hầu nhìn thấy người này, lại đột nhiên cả kinh!<
“Cái gì? Không phải Đường Khánh Lễ sao, ngươi là ai?”<
Cao thủ Đường Môn này có dung mạo bình thường, nếu như đặt vào trong biển người đông nghịt, chắc chắn sẽ không bị người để ý đến, nhưng lúc này, hắn ta lại cười lạnh một tiếng, đáp: “Ha ha, môn chủ bận rộn nhiều việc, nào có thời gian tới quan tâm loại chuyện rẻ rách này của ngươi?”<
Nghe được lời của hắn ta, Thiết Đảm Thần Hầu lập tức biết hóa ra người này cũng là do Đường Khánh Lễ phái tới, phỏng chừng là một vị cao thủ không lộ thế khác trong Đường Môn.<
“Giao tấm sắt ra đây đi!” Người này chậm rãi nói.<
“Ha ha, hóa ra ngươi muốn tấm sắt sao?” Thiết Đảm Thần Hầu lập tức cười lạnh, sau đó trong lòng thẩm nổi lên đề phòng.<
“Phí lời! Ngoại trừ tấm sắt ra, sao môn chủ có khả năng phái ta tới cứu viện ngươi chứ, ngươi thật sự cho rằng một lời giao hẹn ngày trước đó có sức nặng lớn như vậy sao?”<
Thiết Đảm Thần Hầu phát ra tiếng cười như chế nhạo, trong tiếng cười lại truyền tới một ý tứ đau buồn…<
“Ha ha, nghĩ đến Chu Vô Thị ta tung hoành một đời, lại không ngờ lúc sắp chết còn được cứu mạng bởi một tấm sắt.”<
“Trong tấm sắt này ẩn giấu bí mật to lớn, không phải là thứ ngươi có tư cách có thể hiểu được, mau giao ra đây!”<
Người này trông có vẻ đã hơi mất kiên nhẫn, lập tức lạnh lùng quát.<
Thế nhưng ngay sau đó, Thiết Đảm Thần Hầu lại trực tiếp lôi một tấm sắt từ trong lòng ra, chậm rãi đặt lên mặt hồ.<
“Ngươi làm gì đấy?” Cao thủ thần bí của Đường Môn này đang định ra tay.<
Thiết Đảm Thần Hầu dđp với giọng lạnh như băng: “Ta chỉ cần nhẹ nhàng thả lỏng ngón tay, thì tấm sắt này sẽ rơi vào trong hồ nước ngay, tin rằng với võ công của ngươi, cũng không dám tùy tiện tiến vào tìm đâu nhỉ?”<
Người thần bí liếc mắt nhìn hồ nước này, phát hiện ra hồ nước này sâu không thấy đáy, hơn nữa hắn ta cũng không biết rốt cuộc nơi này có địa hình phức tạp thế nào.<
Cho dù là hắn ta, cũng hoàn toàn không dám tùy tiện tiến vào trong!<
Hơn nữa cho dù lúc này hắn ta có nhanh chóng ra tay, thì chỉ cần Thiết Đảm Thần Hầu thả lỏng hai ngón tay thôi, về phương diện phản ứng của hai người, trong lòng người thần bí vừa mới tính đã im lặng…<
“Vậy nói đi, rốt cuộc ngươi muốn thế nào mới có thể giao tấm sắt cho ta?” Người thần bí nói với vẻ mặt không có cảm xúc.<
“Đưa ta trở về võ lâm Trung Nguyên an toàn, tìm một chốn thế ngoại đào nguyên, đảm bảo an toàn của ta trong một tháng, sau một tháng, ta tự nhiên sẽ giao tấm sắt cho ngươi.”<
Thiết Đảm Thần Hầu đã tính toán xong, trong lòng hắn ta cần nhiều nhất là một tháng thì thương thế trên người chắc hẳn có thể hồi phục gần nguyên vẹn. Đến khi ấy hắn ta cũng không cần phải dựa vào sự trợ giúp của bất cứ người nào nữa!<
“Ha ha, ngươi nghĩ cũng đẹp thật! Trong vòng một tháng, ta cũng không có nhiều thời gian rảnh rỗi như vậy!” Rất rõ ràng, người thần bí đã trực tiếp từ chối ngay tại trận.<
“Nếu đã như vậy, vậy chúng ta cá chết lưới rách thôi!” Thiết Đảm Thần Hầu nói một cách tàn nhẫn.<
Thế nhưng ngay đúng lúc này, một tia sáng lại lóe lên từ trong bụi cây bên cạnh hồ nước, một bóng người màu đen nhanh chóng vụt tới từ giữa không trung, khiến hai người này đều không ngờ tới.<
“Ai đó?”<
Cao thủ thần bí của Đường Môn trực tiếp vung tay, tung ra mấy thanh ám khí phá không mà tới, tốc độ cực nhanh, nhưng lúc này cũng đã muộn rồi. Người thần bí này nhấn mũi chân lên mặt hồ, nhân lúc Thiết Đảm Thần Hầu còn chưa phản ứng lại được, trong nháy mắt đã thó mất tấm sắt trong tay hắn ta. Thiết Đảm Thần Hầu cả kinh, lần này hắn ta không kịp đề phòng, nên tấm sắt đã bị người này cướp đi mất!<
“Trả cho ta!” Thiết Đảm Thần Hầu thẹn quá hóa giận, lập tức vung nắm đấm về phía người này.<
Thế nhưng thân của người này ở trong không trung, chân trái giẫm lên chân phải, mượn lực nhanh chóng thay đổi tư thế. Sau đó hắn ta vung một thanh chủy thủ trong tay, đâm thằng vào tim của Thiết Đảm Thần Hầu!<
“Không…” Thiết Đảm Thần Hầu phát ra một tiếng kêu thảm thiết không cam lòng.<
Hắn ta có thể cảm giác được thanh chủy thủ này vô cùng lạnh lẽo, giống như móng vuốt của tử thần trực tiếp xuyên thủng trái tim của hắn ta. Vốn kinh mạch khắp cả người hắn ta từ trên xuống dưới đã bị hủy gần hết, lần này lại bị xuyên thủng trái tim, hiển nhiên thần tiên cũng không có cách nào cứu sống được hắn ta!<
Thiết Đảm Thần Hầu ngã mạnh xuống đất, cơ thể xiêu vẹo, trực tiếp chìm vào trong mặt hồ. Hộ Long trang chủ Chu Vô Thị hoành hành triều chính nửa đời người, bây giờ lại rơi vào kết cục u ám như vậy…<
Mà người giữa không trung đó lại nhẹ nhàng cắm chủy thủ xuống mặt đất, mượn lực đạo lăn mình về phía sau mấy cái, rồi dừng lại tại bờ đối diện của hồ nước xa xa.<
Lúc này, mấy thanh ám khí đó vừa vặn bắn tới gần mặt hắn ta!<
Keng keng keng!<
Người này lập tức vung chủy thủ, tốc độ rất nhanh, trực tiếp ngăn chặn mấy thanh ám khí này.<
“Đao thật nhanh…” Cao thủ Đường Môn ở phía xa không nhịn được mà khen ngợi.<
“Ngươi cũng không kém!”<
Người này lạnh lùng nói một câu, sau đó quay người trực tiếp rời đi.<
Kỳ quái là cao thủ tới từ Đường Môn này cũng không đuổi theo, mà chỉ đứng nguyên tại chỗ với vẻ mặt không thay đổi, cũng không biết trong lòng rốt cuộc đang nghĩ gì nữa.<
…<
Hộ Long sơn trang.<
Trần Nghiệp vừa mới tới đại điện, thì tổ trưởng tổ bốn, và tổ trưởng tổ sáu đã lập tức xuất hiện.<
“Chủ nhân Phàm Trần, tình báo của chúng ta nói tiểu hoàng đế đang sử dụng sức mạnh của Tông Nhân phủ để thu thập động thái của Hộ Long sơn trang chúng ta ở khắp nơi!”<
“Ha ha, tiểu hoàng đế đang làm gì thế? Lẽ nào thật sự muốn trực tiếp ngả bài với ta sao?” Trần Nghiệp cười lạnh một tiếng.<
Hắn không ngờ trải qua một trận cãi nhau trong đại điện sáng nay đó, tiểu hoàng đế lại còn có gan dám nhằm vào Hộ Long sơn trang?<
“Chủ nhân, thuộc hạ cảm thấy nếu tiểu hoàng đế đã không biết tốt xấu như vậy, không bằng chúng ta dứt khoát làm căng với hắn ta, sau đó thay đổi triều đại, thế nào?”<
Thế nhưng Trần Nghiệp lại chậm rãi lắc đầu, cũng không phải hắn không muốn, mà là thời cơ vẫn chưa đến!<
“Trước mắt vẫn chưa đến khi ấy, hoàng thất chính tông đã đi sâu vào lòng người rồi, trước khi lòng người thay đổi, chúng ta thay đổi triều đại có ý nghĩa gì?”<
“Dân chúng thật sự quan trọng như vậy sao? Nếu có ai dám nói thêm nửa lời, thuộc hạ bằng lòng lấy đầu của bọn họ!”<
Tổ trưởng tổ bốn bày tỏ sự trung thành của mình, thế nhưng Trần Nghiệp vẫn phủ nhận kế hoạch của hắn ta!<
“Đúng rồi, đã điều tra rõ ràng chưa? Rốt cuộc là ai ở phía sau vạch ra kết hoạch cho toàn bộ chuyện này?” Trần Nghiệp đột nhiên lại hỏi.<
Tổ trưởng tổ sáu ở bên cạnh tiến lên đáp: “Thuộc hạ đã điều tra rõ ràng, người khởi xướng phía sau là tể tướng đương triều Từ Chi Đạo, hắn ta chủ quản Tông Nhân phủ, phụ trách lặng lẽ điều tra toàn bộ hành động của Hộ Long sơn trang!”<
“Hóa ra là tể tướng đương triều Từ Chi Đạo, chẳng trách sống lưng của tiểu hoàng đế lại cứng hơn rất nhiều!”<
Trần Nghiệp gật đầu, sau đó ra hai chỉ thị…<
 Chương 826: Tuyên bố nhiệm vụ hoàn thành!
Hai mệnh lệnh một trước một sau, lần lượt đại diện cho một loại thái độ của Trần Nghiệp đối với triều đình hiện tại.<
Mệnh lệnh đầu tiên là phái người gửi thông điệp cho ba tướng quân cuối cùng, có bằng lòng chọn thuần phục hay không? Nếu vẫn chọn ngu dốt không chịu hiểu ra như cũ, vậy tiếp theo, Trần Nghiệp sẽ bắt đầu ra thủ đoạn cứng rắn. Đến khi ấy ba đại tướng quân này sẽ hoàn toàn bị cô lập trong toàn bộ quân doanh, lúc đó bọn họ muốn hối hận cũng không có cơ hội!<
Mệnh lệnh thứ hai, là thông báo cho toàn bộ tổ chức tình báo của Phàm Trần, lặng lẽ vận chuyển trong hoàng thành, dốc sức tìm kiếm đương kim Tông Nhân phủ chủ, và các loại việc làm mờ ám của tể tướng đương triều Từ Chi Đạo!<
Nếu bọn họ muốn điều tra Hộ Long sơn trang, vậy thì Trần Nghiệp đương nhiên cũng sẽ không ngồi không chờ chết, cách hắn chọn chính là đối chọi gay gắt!<
“So về sức mạnh của tổ chức tình báo, Phàm Trần cũng chưa từng sợ ai!”<
Ánh mắt của Trần Nghiệp sáng lên, nhìn lên bầu trời, dường như có thể nhìn thấy kho báu bị phủ bụi đã lâu ở phía xa xăm đó.<
“Vạn Tam Thiên ơi là Vạn Tam Thiên, ngươi cuối cùng cũng không còn kiên nhẫn, sợ kho báu đó bị người cướp mất sao?”<
Trần Nghiệp biết tình huống trước mặt càng lúc càng nguy cấp, nói không chừng một ngày nào đó, Vạn Tam Thiên sẽ tìm được kho báu, mà kết tiếp rốt cuộc hắn ta muốn làm gì, thì trong thiên hạ không người nào biết được.<
Mà võ lâm Tây Vực ở một bên khác, tuy rằng thoạt nhìn tạm thời ngoan ngoãn, nhưng trước khi Đế Thích Thiên rời đi, cũng đã buông lời hăm dọa. Hơn nữa với tính cách của người Phật môn Tây Vực, bọn họ chắc chắn sẽ không cam lòng bỏ qua, tuyệt đối đừng thấy bây giờ yên tĩnh, nhưng đây chỉ là đêm trước cơn giông tố mà thôi!<
Ngay sau đó, võ lâm Tây Vực không ra tay đã đành, vừa ra tay chắc chắn sẽ là long trời lở đất.<
Tin tốt duy nhất đáng thấy may mắn, chính là lúc này, một thuộc hạ của tổ bốn chậm rãi chạy tới, báo cáo với Trần Nghiệp: “Chủ nhân Phàm Trần, tổ mười một đã thành công giết chết Thiết Đảm Thần Hầu!”<
“Tốt! Làm rất tốt!” Trần Nghiệp lập tức vui vẻ trong lòng.<
Thế nhưng thuộc hạ này lại tiếp tục nói: “Ngày hôm qua, tổ trưởng tổ mười một, đã cướp được một thứ như vậy từ trong tay của Thiết Đảm Thần Hầu.” Sau đó, thành viên tình báo này dâng tấm sắt lên bằng hai tay.<
Trong nháy mắt nhìn thấy tấm sắt này, Trần Nghiệp lập tức hơi híp hai mắt lại, nhanh chóng cầm nó trong tay, rồi rót một đường nội lực vào. Quả nhiên, có một tia sáng màu đỏ rực hiện ra giữa không trung, phía trên cho thấy rất nhiều văn tự nhỏ giống như con nòng nọc!<
“Là tấm sắt thật, vậy mà lại để ta có được một tấm nữa…” Trong lòng hắn cũng không biết nên thấy may mắn hay thế nào.<
Trước đó không lâu mới bởi vì có được ba tấm sắt mà gặp phải sự ám sát của Thiên Dạ, mà lúc này lại có thêm một tấm sắt nữa. Hơn nữa m Dương Thái Tuế đã nói rõ ràng với hắn, tấm sắt này tổng cộng có chín tấm, là do Tiên Vũ thiên cung phát xuống. Dựa theo thông lệ mở tiên duyên lần trước mà nói, nên là chín người mỗi người một tấm sắt, sau đó cùng nhau tới thiên cung khởi động tiên duyên.<
Nhưng lúc này, một mình Trần Nghiệp lại độc chiếm bốn miếng, cũng không biết là chuyện tốt hay là chuyện xấu nữa… dù sau muốn hắn chủ động giao tấm sắt ra, cũng là chuyện không có khả năng. Huống chi trên tấm sắt này còn có một loại văn tự mờ ảo, Trần Nghiệp đã nỗ lực suốt khoảng thời gian này, nhớ được rất nhiều văn tự trong đó.<
“Chủ nhân Phàm Trần, bây giờ liên minh đồ ma lấy Thẩm Thiên Nam dẫn đầu, đã tiêu diệt toàn bộ bốn đại phải ở võ lâm đảo Anh Hoa, hiện giờ đang trên đường quay trở về võ lâm Trung Nguyên.” Thành viên tình báo này lại nói.<
Trần Nghiệp gật đầu, chuyện này cũng nằm trong dự liệu của hắn.<
Dù sao thì trong võ lâm đảo Anh Hoa cũng cùng một mạch truyền dạy với võ lâm Trung Nguyên, nhưng về phương diện thực lực mà nói, thì võ lâm đảo Anh Hoa kém quá xa. Thẩm Thiên Nam là minh chủ võ lâm Trung Nguyên, lại dẫn mấy trăm cường giả võ lâm, tiêu diệt bốn đại phía võ lâm ở đảo Anh Hoa nho nhỏ này, còn không phải là một chuyện dễ như trở bàn tay hay sao?<
“Người của chúng ta đã điều tra, nhưng không phát hiện ra thần kiếm Thiên Chiếu, hơn nữa Thẩm Thiên Nam cũng đang phái người tìm kiếm khắp nơi!” Thành viên tình báo lại nói tiếp.<
“Thế này thật kỳ quái, thần kiếm Thiên Chiếu có thể ở đâu được?”<
Đôi mày của Trần Nghiệp hơi nhíu lại, trước đó hắn biết được thần kiếm Thiên Chiếu nằm trong tay của phái chủ Ryugen đương thời, nhưng không chỉ riêng người của Phàm Trần không tìm thấy được, mà ngay cả Thầm Thiên Nam sở hữu ưu thế nhà ở ven hồ hưởng trước ánh trăng, cũng chưa thể tìm được thanh thần kiếm đó.<
“Bỏ đi, sau này không có thần kiếm Thiên Chiếu cũng không có bất cứ sự khác biệt nào, có Phàm Trần ở đây, toàn bộ võ lâm đảo Anh Hoa vẫn phải thuần phục như thường!”<
Trong lòng Trần Nghiệp nghĩ đến mục đích sở hữu thanh thần kiếm Thiên Chiếu cũng không có gì khác lạ, chỉ là để hiệu lệnh cho võ lâm đảo Anh Hoa mà thôi!<
Mà trước mắt, bốn đại phái đã bị liên minh đồ ma tiêu diệt, một đám thế lực còn sót lại hoàn toàn không mang đến sự phản kháng quy mô lớn gì được.<
Mà hai tổ của Phàm Trần sẽ dần dần thâm nhập vào trong, sau đó thống nhất toàn bộ võ lâm đảo Anh Hoa thành bền chắc như thép, nhưng Trần Nghiệp mơ hồ cảm thấy thần kiếm Thiên Chiếu này, có lẽ ở trong tương lai không xa, sẽ trở thành một tai họa ngầm…<
Lúc này, một mình hắn ở trong đại điện, đột nhiên phát hiện ra trong Không Gian Luân Hồi vang lên thông báo quan trọng!<
[Nhắc nhở: Chúc mừng người thử luyện “Tu La” đã hoàn thành nửa đoạn đầu của nhiệm vụ thử luyện võ hiệp cuối cùng, ngăn cản Thiết Đảm Thần Hầu có mưu đồ soán ngôi…]<
Nhắc nhở nhiệm vụ thử luyện thành công vang lên, trong toàn bộ không gian Luân Hồi không biết có bao nhiêu người đều ngẩng đầu lên, nhìn vào màn hình to lớn giữa không trung đó với vẻ kinh ngạc. Sau đó tất cả đều lộ ra vẻ mặt ngưỡng mộ và ghen tị!<
“Trời ơi! Tu La thật đúng là nghịch thiên, lúc này mới qua bao lâu thôi mà hắn đã hoàn thành một nửa rồi?”<
“Đúng đó, cứ đà này, chẳng phải cuối cùng hắn sẽ hoàn thành nhiệm vụ võ hiệp cuối cùng một cách vô cùng thuận lợi hay sao?”<
“Ừm, ta thấy nửa đoạn trước của nhiệm vụ này ngược lại cũng khá dễ dàng, mà nhiệm vụ nửa đoạn sau mới thật sự khó, cho dù là Tu La cũng chưa chắc có thể làm được!”<
“Ừm, ta đồng ý, dù sao thì nó cũng có tiếng là nhiệm vụ thử luyện cuối cùng mà, có thể có chuyện dễ dàng như vậy được sao? Đợi thêm đi, một khi nhiệm vụ thất bại, Tu La chắc chắn sẽ bị trừng phạt!”<
Lúc này, vô số Luân Hồi giả trong Không Gian Luân Hồi, đều đang lén lút bàn luận. Có rất nhiều người sùng bái cái tên Tu La, cảm thấy hắn có thể hoàn thành một nửa tiến độ nhiệm vụ trong thời gian ngắn như vậy đã là vô cùng hiếm có rồi. Mà cũng có một bộ phần người tương tự cảm thấy đừng quá vui vẻ làm gì, dù sao đây cũng là nhiệm vụ thử luyện cuối cùng, độ khó chân chính chỉ vừa mới đến thôi.<
Trong lòng một nhóm người này vô cùng phức tạp, bọn họ vừa khâm phục sự mạnh mẽ của Tu La, nhưng đồng thời cũng có chút ý tứ ghen tị. Cho nên cũng không hy vọng nhìn thấy Tu La một đường thuận buồm xuôi gió, qua cửa trảm tướng.<
Mà Trần Nghiệp cũng không để ý đến một màn sóng gió nhỏ trong Không Gian Luân Hồi này, hắn biết tuy rằng nhiệm vụ thử luyện này đã hoàn thành nửa đoạn đầu, nhưng độ khó chân chính nằm ở nửa đoạn sau. Hơn nữa, quyết tâm hoàn thành nhiệm vụ này của hắn đã càng lúc càng mạnh mẽ!<
Hắn biết một khi thật sự hoàn thành được nhiệm vụ này, thì phần thưởng điểm có thể nhận được chắc chắn sẽ vô cùng khoa trương.<
“Sắp rồi, càng lúc càng nhanh…” Trong lòng Trần Nghiệp lặng lẽ nghĩ.<
Nhưng hắn lại không biết lúc này, trong một quân doanh cách hoàng thành chừng mấy trăm dặm, ba đại tướng quân đã lặng lẽ gặp nhau, sau đó thương lượng một kế sách bí mật.<
 Chương 827: Chém đầu ba đại tướng quân
Trong đại trận quân đội, nơi nào cũng có thủ vệ canh phòng nghiêm ngặt, trong một lều trướng lớn nhất trong số đó, ba đại tướng quân đang bí mật mưu tính một chuyện vô cùng quan trọng.<
“Hừ, bảy tên gió chiều nào theo chiều đó kia, lúc này lại đi nương nhờ Trần Nghiệp, thật đúng là khiến người thất vọng!”<
Một tướng quân mặc áo giáp màu vàng trong số đó vỗ mạnh một cái lên bàn, trông có vẻ vô cùng tức giận và bất bình.<
Một tướng quân khác thì lại cười lạnh một tiếng, nói: “Lúc trước bọn họ nương nhờ Tào Chính Thuần, sau này bị Thiết Đảm Thầu Hầu nắm được đằng chuôi, lại đi đầu nhập vào Hộ Long sơn trang, bây giờ lại đầu nhập cho một thằng nhãi con, thật đúng là càng sống càng thụt lùi!”<
“Đúng vậy, cứ như vậy, uy nghiêm trong quân đều bị mấy người bọn họ phá hỏng hết sạch.”<
Ba vị tướng quân cũng rõ ràng rất tức giận.<
Ba người này cùng chung mối thù, cảm thấy bảy vị tướng quân còn lại thực sự khiến bọn họ thân là đồng nghiệp trong quân, cũng mất hết thể diện. Bởi vì trước đó, bọn họ lần lượt nương nhờ Tào chính Thuần và Thiết Đảm Thần Hầu, bây giờ lại đi nương nhờ vào một người trẻ tuổi, thế này giống như thường xuyên chuyển đổi đối tượng nhờ cậy, có gì khác gì với đồ ba phải đâu?<
Nghĩ đến thập đại tướng quân bọn họ ngày trước, máu nhuộm sa trường, vào sinh ra tử, mỗi một người đều là hảo hán kiên cường bước ra từ trong quân đội, nhưng bây giờ bị cuốn vào trận chiến tranh giành trong triều đình, lại biến thành không có lập trường như vậy, cũng thật khiến trong lòng mấy người dâng lên vẻ bất đắc dĩ sâu sắc…<
“Tướng quân, có người tới thăm!” Đột nhiên, một tướng sĩ chạy vào trong lều lớn trong quân.<
“Cho hắn ta vào!”<
Sau đó, hai người đàn ông mặc đồ màu xám chậm rãi bước vào trong lều lớn trong quân.<
“Tham kiến ba vị tướng quân, chúng ta là người của Hộ Long sơn trang, hôm nay tới đây để thông báo một chuyện cho ba vị tướng quân.” Một người đàn ông mặc áo xám trong số đó mở miệng nói.<
“Ồ, lại là người của Hộ Long sơn trang sao?” Ngay lập tức, ba vị tướng quân đều ngổi thẳng người.<
Người đàn ông áo xám này nói tiếp: “Ba vị tướng quân có thời gian bảy ngày, nhất định phải chọn tỏ rõ lập trường, là chọn nương nhờ minh chủ giống như bảy đại tướng quân khác, hay là chọn đi ngược lại, mong rằng ba vị có thể cân nhắc rõ ràng!”<
Lời này vừa nói ra, khiến trong lòng ba đại tướng quân vô cùng tức giận!<
“Đồ khốn, sao ngươi lại nói như vậy?”<
Một vị tướng quân trong số đó rút chiến đao trên người ra ngay tại trận, muốn chém chết hai người đàn ông mặc đồ xám này, mà một người khác lại vội vàng giữ cánh tay của hắn ta: “Đừng kích động!”<
Hắn ta lại nhìn hai người đàn ông mặc đồ xám kia!<
“Chắc hẳn lời này là Trần Nghiệp muốn các ngươi chuyển cho chúng ta, đúng không?”<
Người đàn ông mặc đồ xám cũng không hề che giấu, mà gật đầu một cách thẳng thắn và thản nhiên.<
“Không sai, đây chính là ý của trang chủ Hộ Long sơn trang!”<
Tướng quân này lập tức cười lạnh một tiếng: “Trần Nghiệp hắn là trang chủ của Hộ Long sơn trang, cũng là thần tử của triều đình, nói ra lời như vậy, lẽ nào không sợ bị chu di cửu tộc sao?”<
Thế nhưng lời của tướng quân này vừa nói xong, hai người đàn ông mặc áo xám lập tức đưa mắt nhìn nhau, sau đó phát ra tiếng cười rung trời!<
“Ha ha ha…”<
Tiếng cười vang lên trong lều lớn ở quân doanh, khiến sắc mặt của ba vị tướng quân lập tức trở nên càng ngày càng khó coi…<
Một người đàn ông mặc đồ xám trong số đó đột nhiên bảo: “Hiện giờ thiên hạ đại loạn, tiểu hoàng đế khó mà trấn giữ được triều cương, trái có võ lâm Tây Vực, phải có võ lâm đảo Anh Hoa, còn có lang tộc biên cương rục rịch ngóc đầu dậy…”<
“Hành động này của trang chủ của Hộ Long sơn trang cũng là vì thiên hạ thái bình, cho nên vẫn hy vọng ba đại tướng quân có thể phối hợp!”<
Lời này nói xong, hai người đàn ông mặc đồ xám không nói thêm gì nữa, giao lại toàn bộ quyền lựa chọn cho ba đại tướng quân.<
“Đồ khốn, bản tướng quân chém hai tên các ngươi trước, người đâu!”<
Một tướng quân trong số đó thực sự không chịu nổi nữa, lập tức gọi vài binh lính đến, muốn bắt hai người này lại.<
“Tướng quân cũng phải nghĩ cho rõ ràng, một khi các ngươi dám ra tay với ta, tương đương với hoàn toàn trở mặt với Hộ Long sơn trang.”<
Thế nhưng hai người đàn ông mặc đồ xám này lại không hề sợ hãi một chút nào, ngược lại còn buông lời đe dọa ba đại tướng quân.<
Một tướng quân có tính cách nóng nảy nhất trong số đó, trong mắt như sắp phun ra lửa giận, hắn ta đang định bất chấp tất cả mà chém đầu hai người này, nhưng hai tướng quân còn lại, lại ngăn cản hắn ta.<
“Cút đi, về nói với Trần Nghiệp, từ đầu đến cuối chúng ta luôn là thần tử của hoàng thượng, sẽ không nương nhờ bất cứ người nào khác!”<
Hai người đàn ông mặc đồ xám cười lạnh và gật đầu, sau đó quay người rời đi.<
Đợi sau khi hai người đi rồi, ba đại tướng quân mới lại khôi phục vẻ im lặng.<
“Tên Trần Nghiệp này thực sự quá đáng quá rồi, nghe nói bây giờ hoàng thượng đã kêu tể tướng đương triều Từ Chi Đạo phối hợp với Nhân Tông phủ điều tra án ở Hộ Long sơn trang, vậy mà hắn còn dám cao ngạo như thế?”<
Một tướng quân khác cũng hừ lạnh một tiếng, nói: “Sự tự tin lớn nhất của hắn còn chẳng phải bắt nguồn từ mấy tên ba phải khác hay sao? Bằng không làm sao dám vô lễ với chúng ta như vậy?”<
Thế nhưng vào đêm khuya cùng ngày, trong lều lớn trong quân, đột nhiên có vài vị khách không mời mà tới thăm hỏi. Đây là ba bóng người màu xám, lẩn trốn trong hư không giống như ma quỷ, ngay cả binh sĩ canh gác cũng không hề phát hiện ra bọn họ.<
Ba bóng người này thuận theo tiếng gió, một đường bay tới gần lều lớn ở trong quân doanh, sau khi quan sát một lượt cẩn thận, bọn họ lần lượt biến mất ở ba hướng.<
Sau một canh giờ, trong lều lớn quân doanh, cả ba nơi đồng thời truyền tới tiếng kêu thảm thiết.<
“Không ổn, có kẻ địch đánh lén…”<
Trong lúc nhất thời, trong toàn bộ đại quân đều hỗn loạn, binh sĩ kết bè kết đội nhao nhao xông vào trong lều trướng của ba đại tướng quân, thế nhưng sau khi tiến vào, người nào cũng đều choáng váng!<
“Cái gì? Tướng quân!”<
Chỉ nhìn thấy ba đại tướng quân, mỗi người đều bị người ám sát trong lều trướng của mình. Bọn họ có người tim bị đâm thủng bởi vũ khí sắc bén, có người trực tiếp bị chém bay đầu, còn có người thì cả người từ trên xuống dưới không nhìn ra được bất cứ vết thương thế nào, nhưng lại đứt khí bỏ mình…<
“Xong rồi xong rồi, xảy ra chuyện lớn rồi, vậy mà ba vị tướng quân lại đồng thời bị thích khách ám sát…”<
Lần này, phó tướng trong quân ngũ lập tức mang vẻ mặt vô cùng khó coi…<
Tin tức truyền vào trong triều đình, tiểu hoàng đế lập tức nổi giận!<
“Đồ khốn, là kẻ nào có lá gan lớn như vậy, dám ám sát ba đại tướng quân trong quân đội?” Hắn ta tức giận đến mức lồng ngực không ngừng phập phồng, rất dễ nhận thấy, cơn giận ngút ngàn này không có cách nào trút được ra ngoài.<
Mà tể tướng Từ Chi Đạo ở bên cạnh lại đột nhiên nói: “Hoàng thượng, trong thiên hạ này, người có loại thủ đoạn và quả quyết như vậy, ngoại trừ Trần Nghiệp của Hộ Long sơn trang ra, thì còn có thể là ai được nữa?”<
Lời này vừa nói ra, con ngươi của tiểu hoảng đế lập tức co rút lại!<
Trần Nghiệp, lại là hắn!<
“Hoàng thượng, thứ cho lão thần vô lễ, nếu người không mau chóng trừ khử Trần Nghiệp, vậy tương lai trong triều đình chắc chắn sẽ xảy ra đại họa!” Từ Chi Đạo lại nói.<
“Được, ngươi mau chóng kêu Nhân Tông phủ thu thập bằng chứng phạm tội của Hộ Long sơn trang, đợi khi gom đủ chứng cứ, trễm sẽ xử lý hắn ta.” Lần này, tiểu hoàng đế dự định làm người đàn ông chân chính một lần, nghiến chặt răng, nói.<
“Rõ, thưa hoàng thượng!”<
Mà lúc này, Trần Nghiệp cũng không đi đến nơi nào khác, mà ở trong Hộ Long sơn trang. Tại mật thất dưới lòng đất của sơn trang, trong bóng tối phía trước có bốn tấm sắt lặng lẽ trôi lơ lửng …<
Toàn bộ Hộ Long sơn trang đã được canh phòng nghiêm ngặt, không có bất cứ người ngoài nào có thể tới được nơi này. Lúc này Trần Nghiệp hít một hơi thật sâu, rót nội lực cả người vào trong bốn miếng sắt một cách điên cuồng!<
“Hiện hình cho ta!”<
Cùng với lời nói của Trần Nghiệp vừa dứt, giống có một nguồn ma lực thần kỳ trào ra. Tia sáng màu đỏ rực tản ra một cách điên cuồng, rồi một hàng văn tự xuất hiện giữa không trung…<
 Chương 828: Người sống sót từ trong địa ngục
Trong nháy mắt văn tự này xuất hiện, đôi mắt của Trần Nghiệp lập tức sáng ngời, híp mắt nhìn thật cẩn thận, chỉ nhìn thấy những văn tự này tương tự với chữ Hán, nhưng nhìn kỹ lại, lại kinh ngạc phát hiện ra đây không phải là chữ Hán, mà là một loại văn tự tới từ nước khác.<
“Rốt cuộc là văn tự của dân tộc nào?” Trong lòng Trần Nghiệp xuất hiện một dấu hỏi to đùng.<
Dựa vào kinh nghiệm phong phú của hắn và sự hiểu biết đối với thế giới này, cũng không có cách nào nhìn ra được rốt cuộc những văn tự này đại diện cho ý nghĩa gì.<
Sau đó, hắn dùng lực ghi nhớ hơn người để ghi nhớ những văn tự này thật chắc.<
Trong mỗi một miếng sắt trong bốn tấm sắt này, đều đại diện cho một phần văn tự, sau khi tổ hợp chúng lại, lời mở đầu không phối với lời sau, khiến Trần Nghiệp cảm thấy có hơi tiếc nuối!<
“Dù sao cũng vẫn còn thiếu mấy miếng sắt ở giữa nữa, nếu như xâu chuỗi chúng lại được thì tốt rồi.”<
Hắn biết, mấy tấm sắt này cũng không nối tiếp nhau, mà là mấy tấm sắt xuất hiện ngẫu nhiên. Nếu như kết nối mấy tấm sắt này lại, những văn tự trên này có thể tạo thành một phần hoàn chỉnh. Tuy rằng Trần Nghiệp cũng không thể thành công đọc hiểu ý nghĩa cụ thể của những văn tự này, nhưng hắn có thể nhìn ra được, những văn tự trong bốn tấm sắt này không có cách nào ghép lại với nhau, hình thành một tổ hợp hoàn chỉnh.<
“Có hơi đáng tiếc nhỉ…”<
Hắn vung tay một cái, bốn tấm sắt đồng thời rơi vào trong lòng bàn tay, tia sáng màu đỏ rực này lại dần dần rút đi. Sau đó hắn rời khỏi mật thất trở về đại điện, mở đầu rồng ở ghế ngồi ra, có mấy phần mật thư đồng thời bay tới, sau khi mở mật thư đầu tiên, hắn có hơi kinh ngạc.<
“Tổ bốn trực tiếp chém đầu ba đại tướng quân sao?” Điều này ngược lại khiến Trần Nghiệp có hơi không ngờ đến.<
Dù sao thì danh vọng của thập đại tướng quân ở trong quân ngũ cũng rất cao, gần như toàn bộ đại quân trong khắp hoàng triều, đều nằm trong tay của thập đại tướng quân. Thế lực mà ba đại tướng quân cộng lại tuyệt đối không thể coi thường. Mà ba người này cũng là ba đại tướng quân duy nhất không tỏ rõ thái độ đầu nhập vào mình. Nhưng bản thân hắn cũng chọn cách cho bọn họ thời gian suy nghĩ, mà không tùy tiện trực tiếp tiến hành chém đầu bọn họ, nhưng hắn không ngờ, tổ trưởng tổ bốn lại quyết đoán như vậy!<
“Gọi tổ trưởng tổ bốn tới đây.”<
Trần Nghiệp trực tiếp viết vài chữ, còn chưa đến thời gian nửa nén nhang, tổ trưởng tổ bốn đã xuất hiện trong đại điện.<
“Tại sao ngươi lại chọn chém đầu ba đại tướng quân?” Trần Nghiệp hỏi.<
Tổ trưởng tổ bốn lập tức quỳ xuống, trong giọng nói thoáng mang theo vẻ sợ hãi: “Xin chủ nhân bớt giận, thuộc hạ cũng là thấy chủ nhân đang bế quan, cho nên mới đưa ra quyết định như vậy thay chủ nhân!”<
Nhưng Trần Nghiệp lại nở nụ cười, trực tiếp kêu hắn ta đứng dậy.<
“Ngươi không cần sợ hãi, ta cũng không tức giận gì cả, chỉ là muốn hỏi suy nghĩ của ngươi một chút mà thôi.”<
Thực ra trong lòng Trần Nghiệp thật sự không tức giận, bởi vì hắn biết rõ trong toàn bộ Phàm Trần từ trên xuống dưới, bất cứ một người nào, bao gồm toàn bộ tổ trưởng và mỗi một thành viên tình báo sát thủ trong mỗi một tổ, đều tuyệt đối trung thành với mình. Mỗi mộ hành động và suy nghĩ của bọn họ đều là vì nghĩ cho mình hết.<
Ngược lại, Trần Nghiệp còn cảm thấy rất tán thưởng tổ trưởng tổ bốn sở hữu sự quyết đoát và sát phạt quả quyết như vậy, hơn nữa lúc trước, khi hắn chọn tổ trưởng tổ bốn, cũng chỉ liếc mắt một cái đã nhìn trúng ngay người này. Trong hơn mười tổ trưởng, tổ trưởng tổ bốn cũng là một người được Trần Nghiệp coi trọng nhất.<
Lúc này, tổ trưởng tổ bốn mới yên tâm, sau đó chậm rãi đáp: “Thuộc hạ cảm thấy như vậy, thay vì vòng vo với bọn họ, còn chẳng bằng trực tiếp chém đầu ba người này, sau đó chủ nhân sử dụng sức mạnh của mình trong triều đình, lại chọn ra ba vị trí tướng quân mà chúng ta tín nhiệm!”<
Nghe được lời của tổ trưởng tổ bốn, trong mắt Trần Nghiệp lộ ra ánh sáng khen ngợi.<
“Tốt, ngươi làm vô cùng tốt!”<
Trần Nghiệp dường như nghĩ đến gì đó, lại vội vàng bảo: “Đúng rồi, sau này chuyện trong quân này sẽ toàn quyền do ngươi phụ trách.”<
Nghe được lời nói của hắn, tổ trưởng tổ bốn lập tức có hơi ngạc nhiên, ngẩng đầu lên, không nhịn được mà liếc mắt nhìn, trong mắt lộ ra ánh nước…<
Bởi vì trước đây, chuyện trogn quân đội vẫn luôn do tổ trưởng tổ một, và tổ trưởng tổ hai liên thủ phụ trách. Hơn nữa trong quân không có việc nhỏ, trong thế giới này năm giữ sức mạnh quân đội, tương đương với sở hữu quyền lên tiếng tuyệt đối!<
Cho nên một việc này đối với Trần Nghiệp mà nói rất quan trọng.<
Nhưng tổ trưởng tổ bốn cũng không ngờ Trần Nghiệp lại tin tưởng hắn ta như vậy, lại giao lại một lĩnh vực quan trọng như vậy cho hắn ta toàn quyền phụ trách.<
“Chủ nhân xin hãy yên tâm, thuộc hạ nhất định dù có máu chảy đầu rơi, cũng sẽ thay chủ nhân tạo ra quân đội thành bền chắc như thép!” Tổ trưởng tổ bốn lập tức bày tỏ tấm lòng, thấp giọng gào đến khàn cả giọng.<
“Ừm, lui xuống đi!” Trần Nghiệp gật đầu.<
Sau đó, một tờ giấy bay ra từ trong đại điện, trực tiếp chui vào trong ngực của tổ trưởng tổ bốn.<
“Hửm, đây là gì thế?”<
Tổ trưởng tổ bốn lập tức có hơi nghi ngờ, mở ra nhìn, lại nhất thời cả kinh, sau đó vẻ mặt mừng rỡ như điên!<
“Cảm ơn chủ nhân đã ban thưởng công pháp…”<
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận