Toàn Cầu Luân Hồi: Chỉ Có Ta Biết Cốt Truyện
Chương 946. Chào mọi người, ta là Tu La!
Đối với nguồn gốc thực lực của Adam, Trần Nghiệp chỉ suy đoán chứ không có bằng chứng. Nhưng hắn cảm thấy suy đoán của mình chắc hẳn chính là chân tướng.
Trần Nghiệp chỉ tò mò, Đứa con của địa ngục đó đã dùng thủ đoạn gì khiến Adam có thể tránh khỏi sự thẩm tra của Không Gian Luân Hồi, sử dụng sức mạnh lớn hơn trong phó bản.
Trước đây vị Phong Thần đó làm giao dịch với Đứa con của địa ngục, triệu hồi cánh cổng địa ngục ở thế giới hiện thực, sau đó nhận được sức mạnh tới từ địa ngục, kết quả bị Không Gian Luân Hồi truy nã, trực tiếp treo thưởng trăm vạn điểm Luân Hồi.
Hơn nữa Trần Nghiệp vẫn nhớ lý do mà Không Gian Luân Hồi đưa ra, chính là Phong Thần tăng thực lực tổng hợp một cách phi pháp!
Nói cách khác, thật ra mỗi một Luân Hồi giả đều bị Không Gian Luân Hồi đánh dấu lên, muốn tăng thực lực chỉ có thể đi trên con đường Không Gian Luân Hồi này.
“Xem ra, Đứa con của địa ngục này quả thật có chút bản lĩnh đấy, vậy mà lại có thể tránh được thẩm tra của Không Gian Luân Hồi…”
Sắc mặt của Trần Nghiệp nghiêm túc, hắn quyết chí phải có được quyền hạn ở phó bản tầng ba mươi ba!
Bây giờ Adam đã cấu kết với Đứa con của địa ngục, trở thành mối đe dọa cho kế hoạch của hắn.
Vốn dĩ Trần Nghiệp còn muốn cày hết những phó bản có thể cày, tích nhiều điểm Luân Hồi hơn. Nhưng bây giờ xem ra, kế hoạch này phải thay đổi một chút.
Tiếp theo đây, hắn sẽ đi cày phó bản tầng hai mươi lăm tháp Luân Hồi!
Bây giờ thời gian vẫn còn sớm, phó bản vẫn chưa bắt đầu, tạm thời không gấp, mà cho dù gấp cũng không có cách nào nóng lòng nhất thời được…
Sau đó, Trần Nghiệp tới kho hàng cá nhân kiểm tra phần thưởng lần này của mình.
Thứ đầu tiên lọt vào mắt hắn hiển nhiên là rương báu hoàng kim, nhưng Trần Nghiệp cũng không vội mở ra mà nhìn một miếng tiền vàng trên giá hàng.
Miếng tiền vàng này chính là thứ hắn vừa mới có được, chắc hẳn là vật phẩm đặc biệt.
Cầm miếng tiền vàng trong tay, hệ thống lập tức đưa ra nhắc nhở:
[Tiền trò chơi: Có thể sử dụng trong thế giới phó bản trò chơi, khi bạn tiến vào bất cứ thế giới phó bản trò chơi nào, bạn trời sinh đã có nhiều hơn người khác một khoản tài chính khởi động!]
[Chú ý: Mỗi phó bản trò chơi chỉ có thể sử dụng một lần.]
Nhìn thấy nhắc nhở, sắc mặt của Trần Nghiệp bình tĩnh.
Tiền trò chơi này nói nó hữu dụng thì tác dụng của nó rất nhỏ, nhưng nói nó vô dụng, lỡ như gặp phó bản trò chơi nói không chừng vẫn sẽ nổi lên tác dụng.
Trần Nghiệp cũng không nghĩ nhiều mà đặt nó về lại giá hàng.
Sau đó, hắn mở rương báu hoàng kim ra.
[Chúc mừng! Bạn đã mở rương báo hoàng kim, nhận được kỹ năng bị động: Thiên nhãn!]
[Thiên nhãn: Có thể nhìn thấu ảo thuật như thuật ẩn nấp như vật cõi tâm, thuật ẩn thân của yêu ma quỷ quái, ảo thuật không phải thật…]
[Chú ý: Khi điểm pháp lực của người thi triển ảo thuật vượt qua giới hạn tinh thần lực của bạn, vậy thiên nhãn của bạn sẽ bị phán định thất bại.]
Đôi mắt của Trần Nghiệp lập tức sáng ngời, năng lực này không tồi nha!
Tuy rằng không thể dùng trong phó bản khác, nhưng sau này trong phó bản linh dị chắc chắn có tác dụng lớn!
Về phần nếu điểm pháp lực vượt qua giới hạn tinh thần lực của hắn, vậy thiên nhãn sẽ bị phán định thất bại… Trần Nghiệp cảm thấy loại tình huống này chắc hẳn sẽ rất ít xuất hiện vì bây giờ tinh thần lực của hắn đã đạt đến cực hạn rồi.
Người chân chính có thể khiến thiên nhãn của hắn mất hiệu quả phỏng chừng cũng phải là cường giả cấp bậc đại năng!
Có được một năng lực không tồi khiến tâm trạng của hắn tốt hơn rất nhiều.
Tiếp sau đó hắn bắt đầu thực hiện kế hoạch của mình, bây giờ là hơn ba giờ sáng, một lúc nữa là bốn giờ sáng, Trần Nghiệp có thể cày phó bản tiếp.
Lần này hắn dự định trực tiếp cày phó bản khảo hạch tầng hai mươi lăm. Hơn nữa hắn còn muốn biểu hiện vô cùng bình thường không có gì nổi trội, không thể lấy được đánh giá quá tốt.
Hành động này là để khiến Adam lơ là!
Chỉ cần Adam còn tưởng hắn đang cày tầng hai mươi hai, nhất định hắn ta cũng sẽ không vội đi cày phó bản tầng ba mươi hai đến vậy.
Dù sao cũng có sự chênh lệch mười tầng lận!
Adam hoàn toàn có thể điều chỉnh trạng thái của mình đến thời kỳ tuyệt vời nhất để cày phó bản.
Nhưng một khi Trần Nghiệp có được đánh giá tốt ở tầng hai mươi lăm sẽ bị Không Gian Luân Hồi thông báo, đến khi đó chuyện hắn sở hữu quyền hạn nhảy cấp phó bản chắc chắn sẽ bị người đời biết hết, cũng sẽ thu hút sự cảnh giá của Adam!
Chỉ cần có thể khiến Adam lơ là một ngày, vậy tối ngày mai Trần Nghiệp có thể đi cày phó bản tầng ba mươi, sau đó trực tiếp nhảy đến phó bản tầng ba mươi ba, khiến Adam không kịp phản ứng!
Ngoại trừ khiến hắn ta lơ là ra, một vài sự chuẩn bị khác cũng cần phải làm.
Đầu tiên đương nhiên là mua một ít thẻ làm lạnh quét mới phó bản.
Bây giờ trong kho hàng cá nhân của hắn chỉ còn lại một tấm, chỉ đủ sử dụng tối nay, vì thế Trần Nghiệp đi tới phố Quán Bar ở thành giải trí.
Trong thế giới hiện thực, quán bar là một nơi rất phung phí, một bình rượu rác rưởi ngẫu nhiên ở trong này đều có thể bán được với giá hơn trăm nghìn đồng.
Mà ở trong Không Gian Luan Hồi lại vừa vặn ngược lại.
Quán bar có thể nói là nơi tiêu tốn ít nhất ở Không Gian Luân Hồi, một cốc rượu bình thường giá bán chỉ cần một điểm Luân Hồi. Hẹn với vài người bạn gọi một cốc rượu bình thường có thể chém gió với bạn bè cả một đêm, còn có bài tú lơ khơ miễn phí có thể đánh!
Nghe nói, từ sau khi Không Gian Luân Hồi mở ra, việc làm ăn của toàn bộ quán bar ở thế giới hiện thực đều tuột dốc không phanh…
Vì chi phí rẻ hơn, cho nên quán bar cũng trở thành một nơi các Luân Hồi giả thích tập trung nhất.
Mỗi tối, nơi này đều sẽ trở thành chốn náo nhiệt nhất trong Không Gian Luân Hồi.
Sau khi Trần Nghiệp tới phố Quán Bar, chọn một quán bar lớn nhất đi vào. Ngay khi vào trong quán bar náo nhiệt, nhìn cảnh tượng quen thuộc lại không nhịn được mà cảm thán.
Nhớ lại lúc trước, hắn bán chiến lược phó bản tầng một tháp Luân Hồi ở đây, chửi nhau với Nhất Diệp Chi Thu, đồng thời còn quen biết Mộ Dung Xuy Tuyết!
Từ đó về sau, Trần Nghiệp cũng không tới quán bar nữa.
Mỗi lần Mộ Dung Xuy Tuyết tìm hắn bàn chuyện đều tới trà lâu.
Đây vẫn là lần thứ hai hắn tới quán bar.
Cảm thán chỉ kéo dài một lúc, Trần Nghiệp đi về phía sân khấu biểu diễn của quán bar, tốn một trăm điểm Luân Hồi mua một cơ hội lên sân khâu diễn thuyết.
Một trăm điểm Luân Hồi có thể lên sân khấu năm phút. Trong năm phút này cho dù là hát hay là diễn thuyết đều thuộc vào thời gian tự do của ngươi, thời gian vừa hết nhất định phải xuống sân khấu.
Sau khi Trần Nghiệp lên sân khấu, cũng không cần phí lời mà nói rõ thân phận của mình vào micro.
“Chào mọi người, ta là Tu La!”
Vài chữ đơn giản dường như có ma lực cực lớn, quán bar náo nhiệt lập tức yên tĩnh hẳn đi, toàn bộ Luân Hồi giả đều dừng động tác trong tay lại, nhìn về phía Trần Nghiệp với vẻ kinh ngạc…
Bạn cần đăng nhập để bình luận