Toàn Cầu Luân Hồi: Chỉ Có Ta Biết Cốt Truyện

Chương 1019. Không cho đối thủ một cơ hội nào

Chương 1019. Không cho đối thủ một cơ hội nào
Trong đầu Triệu Linh Nhi xuất hiện một vài hình ảnh, đó chính là ký ức lúc còn nhỏ của cô ta. Trong ký ức, cô ta đang chơi đùa với một cô gái ở hoàng cung, cô gái này đã thắt một sợi dây đỏ lên ngón tay của cô ta.
“Ta nhớ ra rồi.” triệu Linh Nhi nói với vẻ mặt hơi mừng rỡ: “Ngươi là A Nô.”
“Đúng rồi, ta chính là A Nô!” A Nô vô cùng vui sướng: “Công chúa, ngươi vẫn còn nhớ ta, thật tốt quá rồi.”
“A Nô, không phải ngươi đang ở nước Nam Chiếu sao? Tại sao lại xuất hiện ở đây?” Triệu Linh Nhi hỏi.
“Đương nhiên là tới để tìm ngươi rồi!” A Nô bảo: “Công chúa, theo ta về nước Nam Chiếu đi!”
Không đợi Triệu Linh Nhi nói gì, Trần Nghiệp đã trực tiếp mở miệng hỏi: “A Nô, là ai kêu ngươi tới tìm công chúa về?”
“Là chú Bái Nguyệt đó.” A Nô không có tâm cơ gì cả, thành thật đáp.
Vừa nghe được lời này, sắc mặt của mọi người đều thay đổi.
Lâm Nguyệt Như lập tức nói: “Hóa ra ngươi là kẻ địch mà Bái Nguyệt giáo chủ phái tới! Linh Nhi tỷ, tuyệt đối đừng mắc mưu của cô ta.”
Lý Tiêu Dao lại càng rút bảo kiếm ra: “Nếu đã là kẻ địch, còn nói nhiều như thế làm gì? Giết cô ta đi!”
Ngay cả Triệu Linh Nhi còn nhìn A Nô với vẻ mặt cảnh giác.
A Nô lập tức ngây người.
Tình huống gì đây?
Cô ta vẫn luôn bị Bái Nguyệt giáo chủ lừa, đến giờ vẫn chưa biết bộ mặt thật của hắn ta đã từng bại lộ trước mắt mọi người.
“Công chúa, các ngươi sao thế? Chú Bái Nguyệt là người tốt mà, hắn lo ngươi lưu lạc ở bên ngoài cho nên đặc biệt ủy thác ta qua đây tìm ngươi, tại sao các ngươi…”
Lý Tiêu Dao hừ lạnh một tiếng: “Yêu nữ, ngươi tưởng chị dâu ta là người dễ bị lừa như vậy sao? Còn không mau hiện nguyên hình?”
“Chị dâu? Công chúa, ngươi có chồng rồi sao?” A Nô trợn trừng mắt.
“Đừng đánh trống lảng!” Lâm Nguyệt Như quát lên: “Nói mau, rốt cuộc ngươi có âm mưu quỷ kế gì?”
Mắt thấy bộ dáng giương cung bạt kiếm của Lý Tiêu Dao và Lâm Nguyệt Như có thể ra tay bất cứ lúc nào, ngay cả công chúa cũng nhìn cô ta với vẻ mặt cảnh giác, A Nô ngây người, gấp đến mức cô ta không biết phải làm sao mới tốt.
Lúc này, Trần Nghiệp mở miệng: “Bái Nguyệt giỏi mê hoặc lòng người, nói không chừng A Nô cũng chỉ bị hắn ta lừa mà thôi. Linh Nhi, ngươi qua nói rõ với cô ta về bộ mặt thật của Bái Nguyệt giáo chủ đi.”
Triệu Linh Nhi cũng bằng lòng cho người bạn thuở nhỏ một cơ hội, nghe thế lập tức đáp: “Tiểu Bạch ca ca, cảm ơn ngươi.”
“Còn khách sáo với ta như vậy làm gì?” Trần Nghiệp mỉm cười, khi ánh mắt nhìn về phía A Nô lại thu lại nụ cười.
“Nhưng để phòng ngừa ngươi hại người, A Nô, đành phải khiến ngươi chịu thiệt thòi một chút vậy.”
Vừa dứt lời, Trần Nghiệp đã nhấc ngón tay lên ấn nhanh lên bả vai của cô ta một cái.
Lập tức, A Nô đau đớn kêu lên một tiếng kinh hãi, cánh tay phải mềm oặt đi.
Là Trần Nghiệp đã tháo khớp cánh tay của cô ta. Nói là để ngăn cản A Nô đả thương người, nhưng trên thực tế là Trần Nghiệp quét nhiệm vụ thôi…
Quả nhiên trên người A Nô cũng có nhiệm vụ, tương tự với nhiệm vụ của mọi người, cũng là thay đổi số phận của cô ta.
Sau khi giao A Nô cho Triệu Linh Nhi, Trần Nghiệp nhìn về phía Lưu Tấn Nguyên. “Tấn Nguyên, nhà ngươi ở hướng nào?”
“Bên đó.” Đối với hướng nhà mình, đương nhiên Lưu Tấn Nguyên biết rất rõ, hắn ta lập tức chỉ về hướng nam.
Trần Nghiệp sử dụng niệm lực dẫn mọi người bay về phía nam.

Phủ thượng thư, kinh thành.
“Nơi này chính là nhà ta.” Lưu Tấn Nguyên vừa cười vừa nói với mọi người.
Mọi người nhìn phủ thượng thư khí thế đều không nhịn được mà trầm trồ.
Trong phủ thượng thư nào là núi giả, hoa viên, hồ nước.. muốn gì có nấy, chiếm diện tích cực kỳ lớn, toàn bộ công trình phòng ốc cũng cực kỳ xa hoa.
Lý Tiêu Dao vốn cho rằng nhà Lâm Nguyệt Như đã rất giàu có rồi, nhưng không ngờ nhà giàu chân chính mới là Lưu Tấn Nguyên.
“Đồ đệ, đây chính là nhà ngươi sao? Thế cũng lớn quá rồi thì phải?”
Triệu Linh Nhi cũng nói: “Còn to hơn Tiên Linh Đảo mà Linh Nhi ở nữa!”
Ngược lại vẻ mặt của Lâm Nguyệt Như vẫn như thường, dù sao thì hai bên cũng là người thân, trước đây cô ta cũng từng tới phủ thượng thư, hiển nhiên sẽ không lấy làm lạ gì.
Đột nhiên Lý Tiêu Dao nhảy ra hỏi một câu: “Đồ đệ, cha ngươi chắc chắn không phải một viên thanh quan rồi, bằng không cũng không thể xây được căn nhà lớn như thế được.”
Nghe được lời này, sắc mặt của Lưu Tấn Nguyên hơi lúng túng, vội vàng chuyển đề tài: “Sư phụ, sư thúc (Trần Nghiệp), cả em họ… hiếm khi mọi người tới một chuyến, lại thêm bây giờ sắc trời đã tối, không bằng nghỉ lại phủ một đêm rồi hãy đi?”
Mọi người đều nhìn về phía Trần Nghiệp. Bây giờ hắn chính là người quyết định ở đây.
Trần Nghiệp nhìn sắc trời thấy mặt trời vẫn chưa hoàn toàn xuống núi nên bảo: “Xác định được Lôi Linh Châu trước đã rồi nghỉ ngơi sau cũng chưa muộn.”
Hắn sợ đêm dài lắm mộng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận