Toàn Cầu Luân Hồi: Chỉ Có Ta Biết Cốt Truyện
Chương 892. Ngươi muốn làm vua hải tặc sao?
Sở dĩ Rayleigh bằng lòng để bị bắt chủ yếu vẫn là vì Trần Nghiệp.
Ánh mắt của lão già này vô cùng sắc bén giống như một lão thợ săn dày dạn kinh nghiệm, chỉ liếc mắt một cái đã có thể nhìn ra được tuy rằng Trần Nghiệp luôn miệng nói đứng ở lập trường của hải quân, nhưng trên thực tế cũng không xem trọng thân phận hải quân cho lắm. Bằng không cũng sẽ không nhận sự ủy thác của D Garp tới đây bắt Luffy…
Ngay khi Trần Nghiệp dẫn theo Rayleigh và Luffy bay lên chiến hạm, toàn thể hải quân trên chiến hạm đều chào đón hắn với vẻ cung kính, ánh mắt nhìn về phía hắn tràn đầy vẻ kính sợ và tôn sùng.
Đô đốc Tu La chỉ mới lên đảo có một lúc mà hòn đảo đã bị đánh biến mất luôn…
Tận mắt chứng kiến một hòn đảo chìm xuống có cảm giác vô cùng chấn động.
“Đô đốc Tu La!”
Vị thượng tá đó lớn tiếng cúi chào: “Chào mừng chờ về!”
Trần Nghiệp gật đầu, ném Luffy đã hôn mê cho thượng tá, nói: “Tìm còng tay Hải Lâu Thạch, giam hắn vào trong ngục.”
“Rõ!” Thượng tá lập tức bắt Luffy đi.
Thượng tá này đã từng tham gia trận chiến thượng đỉnh đương nhiên cũng chẳng lạ gì Luffy, cũng biết tiểu tử đang hôn mê trước mặt này là cháu trai của anh hùng D Garp.
Nhìn Luffy bị bắt đi, Rayleigh nói: “Ngài đô đốc, đối với một lão già như ta chắc không cần phải giam vào ngục đâu nhỉ?”
Trần Nghiệp vừa cười vừa đáp: “Đương nhiên, ngài Rayleigh, đối với một nhân vật như ngươi chắc chắn sẽ có ưu đãi… không phải ngươi thích uống rượu sao? Vừa vặn trong văn phòng ta có một ít rượu ngon, mời ngươi nếm thử.”
Rayleigh nghe vậy bật cười ha ha: “Vậy thật sự quá tốt rồi!”
Sau đó hai người cùng đi vào phòng thuyền trưởng.
Đợi sau khi hai người đi, đám lính hải quân trên boong tàu lập tức bàn luận sôi nổi.
“Lão già đó là ai vậy? Vậy mà lại có thể khiến đô đốc Tu La tiếp đãi long trọng như thế?”
“Vừa rồi nghe đô đốc Tu La gọi hắn là ngài Rayleigh, hình như đã từng nghe cái tên Rayleigh này ở đâu đó rồi.”
“Ta nhớ ra rồi! Rayleigh… vua bóng tối Rayleigh, hắn… hắn đã từng là phó thuyền trưởng trên tàu của vua hải tặc đó, là đại hải tặc trong truyền thuyết!”
“Ế! Lại là vua bóng tối Rayleigh sao? Thậm chí cả loại đại nhân vật này mà đô đốc Tu La cũng bắt được?”
“Ngay cả Râu Đen được gọi là Tứ Hoàng mới còn bị đô đốc Tu La của chúng ta bắt thì thôi, bắt thêm một vua bóng tối vẫn có thể chấp nhận được.”
“Ha ha, ra ngoài chấp hành nhiệm vụ với đô đốc Tu La thật sự quá thoải mái.”
“Nói không sai, bất cứ cường địch nào cũng không phải là đối thủ của đô đốc của chúng ta!”
“Nghe nói cho dù là ở thế giới mới, có rất nhiều hải tặc nghe thấy tên của đô đốc Tu La cũng quá sợ hết hồn!”
Trong phòng thuyền trưởng, Rayleigh ngồi trên sô pha rót cho mình một hớp rượu ngon, sau đó ợ một cái, cười ha ha bảo: “Thật đúng là rượu ngon! Đã rất lâu rồi chưa được uống sảng khoái như vậy!”
Trần Nghiệp thản nhiên bảo: “Tuổi tác lớn rồi thì uống ít một chút, như vậy sống mới lâu hơn.”
Rayleigh đáp một cách không để tâm: “Lão già ở thời đại cũ như chúng ta sớm nên bị đào thải cũng nên chết sớm một chút, không có gì không thể chấp nhận được.”
Nghe thấy thái độ của hắn ta về sinh tử, Trần Nghiệp cũng không nói thêm gì nữa.
Lời hay khó khuyên được quỷ muốn chết, nếu Rayleigh đã không còn để ý đến cơ thể vậy hắn cũng không có gì để nói.
Rayleigh uống một hớp rượu, lại bảo: “Nói đi, ta vô cùng tò mò về đô đốc các hạ, hình như ngươi nắm giữ không chỉ một loại năng lực Trái Ác Quỷ.”
Trần Nghiệp vừa nghe đã biết Rayleigh giống như những người khác, coi một vài năng lực của hắn thành năng lực của Trái Ác Quỷ.”
Hắn chẳng muốn giải thích, chỉ đáp: “Đây là bí mật của ta.”
Rayleigh nghe vậy cũng không để ý đột nhiên hỏi vớ vẻ thăm dò: “Đô đốc các hạ, với sức mạnh mà ngươi nắm giữ đủ để xưng bá trên vùng biển này, tại sao lại chọn một chức vị như đô đốc hải quân? Ngược lại cũng không phải nói chức vị này không đủ cao mà suy cho cùng vẫn là mất đi một chút tự do!”
Trần Nghiệp nghe vậy cũng sững sờ, sau đó liếc mắt nhìn hắn ta với vẻ ý vị sâu xa.
Lão già này muốn làm gì?
Sẽ không phải muốn lừa hắn, kéo hắn xuống nước biến thành hải tặc đấy chứ?
Hắn nghĩ ngợi một chút rồi đáp: “Ta có kế hoạch của mình!”
Với trí tuệ của Rayleigh lập tức nhận ra lời này của Trần Nghiệp không tầm thường. Nếu thật sự là người trung thành với hải quân chắc chắn sẽ thể hiện rõ lập trường mà không phải nói ra lời như vậy.
Nghĩ đến đây, ánh mắt của Rayleigh lập tức tỏa sáng.
“Kế hoạch của đô đốc các hạ thật sự khiến người mong chờ đấy! Ha ha ha…”
Hai ngày sau, chiến hạm trở về tổng bộ hải quân mới, nghe nói Trần Nghiệp đã bắt được cả vua bóng tối Rayleigh, người nghênh đón hắn không chỉ có D Garp mà ngay cả thủy sư đô đốc Akainu cũng tới…
Vua bóng tối Rayleigh…
Cái tên này chắc chắn là sự tồn tại nổi tiếng ở thời đại vua hải tặc Roger và là đại hải tặc trong truyền thuyết. Cơn chấn động mang tới từ việc Trần Nghiệp có thể bắt được Rayleigh cũng không nhỏ hơn bắt được Râu Đen một chút nào.
Cho dù là Akainu cũng không thể không coi trọng.
Ngay khi bóng dáng của hắn xuất hiện, Akainu dẫn đầu lên đón nói một vài lời khích lệ. Mà Trần Nghiệp chỉ đáp lại một cách đúng mực.
Sau đó phạm nhân bị áp giải ra. Người bước ra đầu tiên là Luffy, D Garp thấy thế vội vàng xông lên, túm Luffy đánh một trận tơi bời!
“Thằng nhãi khốn khiếp, ngươi có biết ngươi đã phạm lỗi gì không hả? Hôm nay lão phu nhất định phải đánh chết thằng cháu bất hiếu nhà ngươi.”
Hắn ta làm như vậy hiển nhiên là sợ Akainu bới lông tìm vết. Nếu như Luffy rơi vào trong tay Akainu, với tính cách cực đoan của hắn ta chắc chắn sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
“Á! Ông nội, đau quá…”
Luffy bị đánh u đầu nhưng vẫn mạnh miệng như cũ: “Ta không sai, ta muốn làm vua hải tặc!”
D Garp tức giận, chỉ hận không thể xé nát cái miệng của thằng nhãi khốn nạn này.
Cuối cùng vẫn là Trần Nghiệp không nhìn nổi nữa, nói: “Phó đô đốc D Garp, ở đây giáo dục cháu trai cũng không tốt, ngươi vẫn nên dẫn Luffy về đi!”
D Garp nghe thế cũng lập tức hiểu ý, biết Trần Nghiệp đang giúp mình mới lộ ra ánh mắt biết ơn với hắn.
“À ha ha ha… đô đốc Tu La, cảm ơn lời nhắc nhở của ngươi.”
Nói xong, hắn ta cũng không nhìn Akainu mà túm Luffy bay đi.
Sắc mặt của Akainu rất khó coi nhưng lại không thể ngăn cản. Vì cho dù hắn ta không nể mặt D Garp cũng phải nể mặt đô đốc Tu La.
Bây giờ Trần Nghiệp chắc chắn là nhân vật minh tinh trong bộ hải quân này, người tôn sùng hắn nhiều vô kể, cho dù ở trong chính phủ thế giới cũng rất nổi danh, Ngũ Lão Tinh đã không từng chỉ một lần công khai biểu dương Trần Nghiệp.
Vừa rồi hắn đã mở miệng nếu đột nhiên Akainu nói không đồng ý cho D Garp mang Luffy đi, thế này lại rõ ràng là không nể mặt Trần Nghiệp.
Nói thật, với uy danh của Trần Nghiệp hiện tại Akainu thật sự không dám làm như thế. Huống chi, Akainu vẫn còn muốn mượn sức hắn hoàn toàn ngồi vững trên vị trí thủy sư đô đốc của mình!
Bạn cần đăng nhập để bình luận