Toàn Cầu Luân Hồi: Chỉ Có Ta Biết Cốt Truyện

Chương 1069. Bùng nổ thiên hạ! Bốn đại tông sư tìm đến cửa!

Chương 1069. Bùng nổ thiên hạ! Bốn đại tông sư tìm đến cửa!
Lúc đối phương gần đi đã cho hắn thời hạn bảy ngày, hiện giờ bảy ngày đã qua, hôm nay là ngày thứ tám.
Bắt đầu từ buổi sáng, Triệu hoàng không hề đi đâu cả, đang chờ Trần Nghiệp tới cửa.
Không ngờ lại chờ được bốn đại tông sư tới trước…
Một lát sau.
Triệu hoàng ngẩng đầu lên, ánh mắt quan sát bốn đại tông sư.
Bốn lão gia này nhìn thẳng vào hắn, trong mắt không hề có tôn kính hắn hoàng đế này, khiến Triệu hoàng vô cùng khó chịu!
Đều nói sở thích quyết định suy nghĩ.
Một điểm này không hề sai!
Hiện giờ sau khi Triệu hoàng đi lên ngôi vị hoàng đế, đặc biệt đồng ý với ý niệm của phụ hoàng hắn: Muốn thiên hạ cấm võ!
Những võ giả này thật sự không quy củ.
Đặc biệt là những cao thủ đã luyện võ công đến tuyệt đỉnh trước mắt này, không hề có một chút lòng kính sợ nào đối với hoàng quyền, sớm muộn gì cũng sẽ trở thành mối họa tiềm tàng.
Nhắc tới mối họa tiềm tàng, Triệu hoàng không khỏi nghĩ đến Trần Nghiệp! Đó chính là quái vật thiên hạ vô địch.
Hiện giờ Triệu hoàng thành chủ nhân của thiên hạ này, đương nhiên không hy vọng tồn tại một đau đầu như vậy, thời khắc uy hiếp sinh mệnh của bản thân.
Nghĩ đến đây, một suy nghĩ chợt lóe lên, ánh mắt lại nhìn bốn đại tông sư.
Không biết bốn lão gia này liên thủ có thể chống lại được con quái vật kia không?
“Các vị, Trần tông sư là quốc sư của trẫm, không biết nếu như các vị gặp được hắn sẽ định như thế nào?”
Nghe thế, bốn đại tông sư theo bản năng liếc nhìn nhau.
Bốn người này quen biết nhiều năm, trong đó có bằng hữu, cũng có nhìn nhau không vừa mắt… Những chuyện này đều không quan trọng, quan trọng là bốn người đều vô cùng hiểu biết lẫn nhau.
Chỉ một ánh mắt, mọi người đã nhìn thấu ý tứ của nhau.
Vẫn là đại tông sư lớn tuổi kia mở miệng: “Luận về con đường võ đạo, biện pháp tốt nhất là đấu võ so tài. Bệ hạ, nếu như có thể, bọn ta muốn luận bàn một phen với Trần tông sư.”
“Hả?”
Lời này đã nói trúng ý nguyện của Triệu hoàng.
Đương nhiên, tên này thật dối trá, trên mặt cố ý tỏ vẻ bị làm khó, chậm rãi mở miệng nói: “Bốn vị đều là đại tông sư vang danh thiên hạ, rường cột nước nhà, có việc muốn nhờ, trẫm tự nhiên sẽ không chối từ. Trẫm cũng hy vọng bốn vị có thể lần nữa đột phá trên con đường võ đạo, nhưng mà…”
Nói đến đây, Triệu hoàng lại đổi giọng, thở dài nói: “Luận võ luận bàn, khó tránh khỏi sẽ bị thương, cho dù là quốc sư của trẫm hay là bốn vị, trẫm đều không hy vọng các ngươi có việc gì!”
Nghe nói như thế, sắc mặt của bốn vị tông sư đều không hề gợn sóng.
Chút mánh lới đó của Triệu hoàng, bọn họ đã sớm nhìn thấu, đều lười vạch trần hắn.
“Bệ hạ không cần lo lắng.”
Đại tôn sư lớn tuổi nói: “Luận võ luận bàn, có thể điểm đến là dừng, mặt khác, dùng võ kết bạn vốn là chuyện vui trong cuộc đời người luyện võ, nói vậy vị Trần tông sư kia cũng giống như bọn ta, sẽ không để ý đến một chút nguy hiểm bị thương này.”
Triệu hoàng nghe vậy, không kiên trì nữa, nói: “Một khi đã như vậy, vài vị có thể ở lại trong phủ nghỉ tạm, Trần tông sư ra ngoài chưa về, chắc sẽ nhanh chóng trở lại. Chờ Trần tông sư về, các ngươi có thể thảo luận.”
Hắn sợ còn khăng khăng không đồng ý, bốn đại tông sư này chạy mất.
“Như thế cũng được, làm phiền bệ hạ.”
Trần Nghiệp lúc này đang tra xét Thục Sơn.
Chuẩn xác mà ói, sau khi Trần Nghiệp giải quyết đại cung phụng hoàng cung kia xong đã một mình chạy đến Thục Sơn.
Vùng đất Thục Sơn này là tên chung.
Nơi đây vốn chính là một nơi hoang vắng không một bóng người.
Tất cả đập vào mắt đều là núi cao và rừng rậm, giống như không có giới hạn.
Triệu hoàng kia thật sự không nói dối.
Chỉ dựa vào một mình Trần Nghiệp, muốn tìm được môn phái tu tiên ở trong hoàn cảnh như vậy, vô cùng không dễ dàng.
Cho dù Trần Nghiệp có thể bay cũng không được.
Do đó.
Trần Nghiệp tìm kiếm một tuần lễ vẫn hoàn toàn không có thu hoạch gì.
Nói như vậy cũng không đúng.
Trần Nghiệp phát hiện ra hai động vật đã thành tinh ở trong núi sâu, trong đó có một con là hổ tinh, một con là hồ ly tinh.
Thực lực của hổ tinh không tầm thường, không chỉ thân thủ nhanh nhẹn, còn có thể miệng phun cơn lốc, tiếng gầm gừ đinh tai nhức óc, hơn nữa chỉ số thông minh cũng vượt trên động vật bình thường.
Đáng tiếc, sau khi nó phát hiện ra Trần Nghiệp đã không biết tự lượng sức mình định ăn Trần Nghiệp, đã bị Trần Nghiệp một chưởng chụp chết.
Con hồ ly tinh kia thì thông minh hơn nhiều, lại có thể miệng nói tiếng người, nói ra một vài từ ngữ đơn giản.
Trần Nghiệp hỏi hồ ly tinh gần đây có người tu tiên không, đáp án nhận được tự nhiên là cái lắc đầu của hồ ly tinh.
Đối với con hồ ly tinh này, Trần Nghiệp không lấy tính mạng của nó.
Có thể thành tinh, nói lên con hồ ly tinh này gặp may mắn, nó cũng không hại người… chủ yếu là không có người đến đây để cho nó làm hại.
Trần Nghiệp không phải người thích lạm sát vô tội.
Chủ yếu là hồ ly tinh này vô cùng thông minh, thấy Trần Nghiệp là cường giả mạnh đến không thể tưởng tượng nổi, đã chủ động đưa đồ ăn mình tích cóp cho Trần Nghiệp, thậm chí còn muốn đi theo Trần Nghiệp rời khỏi nơi hoang vu này.
Đương nhiên.
Trần Nghiệp sẽ không tự tìm phiền toái, mang theo một con hồ ly tinh không thể biến hóa về.
­
Bạn cần đăng nhập để bình luận