Toàn Cầu Luân Hồi: Chỉ Có Ta Biết Cốt Truyện
Chương 999. Theo đại ca, ăn ngon mặc đẹp!
“Nhưng, đó là tiền thím cho ta mà…” Lý Tiêu Dao mặt buồn rười rượi. Làm mất tiền của thím khiến hắn ta rất đau lòng.
“Tiền chỉ là chuyện nhỏ.” Trần Nghiệp thản nhiên đáp: “Chỉ cần ngươi có thể rút ra được bài học từ chuyện này, sau này ra ngoài đừng hấp ta hấp tấp nữa là được.”
Lúc này Trần Nghiệp giống như một người anh cả chân chính đang chỉ dạy Lý Tiêu Dao. Dù sao thì hắn cũng lừa mất vợ của Lý Tiêu Dao nên trong lòng thấy áy náy, chỉ có thể bù đắp cho hắn ta từ phương diện khác mà thôi.
Triệu Linh Nhi thấy thế cũng cười bảo: “Tiểu Bạch ca ca, ngươi thật đúng là hết lòng nghĩ cho Tiêu Dao.”
“Ta là đại ca của hắn hiển nhiên phải chăm sóc hắn rồi.” Trần Nghiệp đáp.
Lý Tiêu Dao không nói gì cả nhưng cũng hiểu dụng ý của Trần Nghiệp. Chí ít thì bây giờ hắn ta đã biết ra ngoài phải đề phòng lòng người hiểm ác.
“Tiểu Bạch ca ca, tiếp theo chúng ta đi đâu đây?” Triệu Linh Nhi hỏi.
Trần Nghiệp nhìn sắc trời rồi đáp: “Sắc trời đã không còn sớm, chúng ta tìm một nhà trọ ở lại trước, ăn chút gì rồi lại nói sau.”
Nghe thấy có ăn, Lý Tiêu Dao lập tức tán thành: “Vậy mau đi thôi, đại ca, ta đói muốn xỉu rồi.”
Sau đó, ba người vào thành tìm được một nhà trọ sang trọng bậc nhất thành Tô Châu để ở.
Có Trần Nghiệp ở đây đương nhiên không có khả năng thiếu bạc. Hắn muốn trả tiền chỉ là chuyện trong vài phút.
“Oa! Nhà trọ này lớn khủng khiếp luôn!” Triệu Linh Nhi kinh ngạc hô lên.
Lý Tiêu Dao cũng lầm bầm: “Phải lớn hơn nhà trọ của thím gấp mười lần ấy chứ…”
Trong nhà trọ cũng đông người, hơn nữa vị khách nào ở đây cũng áo gấm đai ngọc. Dù sao người có thể tiêu tiền ở đây cũng vô cùng giàu có.
Ba người ngồi tại một bàn sát cửa sổ tầng hai dưới sự dẫn dắt của tiểu nhị. Từ nơi này vừa vặn có thể nhìn thấy cảnh sắc phồn hoa trên phố dưới lầu.
“Linh Nhi, Tiêu Dao, các ngươi muốn ăn gì?”
Triệu Linh Nhi còn chưa nói gì thì Lý Tiêu Dao đã giành trước: “Đại ca, muốn ăn gì cũng được sao?”
“Đúng, được hết!” Trần Nghiệp vừa cười vừa gật đầu.
“Vậy được!” Lý Tiêu Dao ho khan một tiếng, nói với tiểu nhị ghi món ở bên cạnh: “Ta muốn một phần thịt bò xào ớt Hàng Châu!”
Tiểu nhị còn tưởng vị đại gia này muốn chọn món gì đắt tiền cơ, không ngờ lại ăn thịt bò xào?
Trước không nói món này có đắt hay không, mấu chốt là quan phủ cũng không cho ăn thịt bò. Nếu thật sự muốn ăn thịt bò, đương nhiên trong tiệm cũng có, nhưng phải đi vào phòng bao ăn lén, nào có thể gọi ra một cách quang minh chính đại như thế được?
“Xin lỗi, khách quan, chỗ chúng tôi không có thịt bò!”
Lý Tiêu Dao hừ một tiếng khinh thường: “Còn tưởng lợi hại cỡ nào cơ! Ngay cả thịt bò xào còn chẳng có!”
Vẻ mặt của tiểu nhị lúng túng, ánh mắt nhìn về phía Lý Tiêu Dao như nhìn một tên quê mùa.
Trần Nghiệp vừa cười vừa lắc đầu, trực tiếp nói với tiểu nhị: “Mang hết các món ngon trong tiệm các ngươi lên cho ta, mỗi món một phần!”
Vừa nghe lời này, tiểu nhị lập tức giãn mày tươi cười.
Đây mới là cách nói chuyện của khách xịn chân chính này!
“Được, khách quan xin đợi một lát, sẽ mang món lên cho ngươi ngay!”
Ném lại câu này, tiểu nhị chạy nhanh đi.
Không bao lâu sau, các món ăn hiếm lạ được bưng dần lên bàn. Nào là vây cá hầm vàng, bách chim hướng gió, bụt nhảy tường ngự dụng, tay gấu hấp, bánh cát thường thạch…
Các loại món ăn đắt đỏ khiến Lý Tiêu Dao và Triệu Linh Nhi nhìn đến hoa mắt chóng mặt.
Triệu Linh Nhi còn đỡ, cô ta ở trên Tiên Linh đảo đã từng ăn không ít đồ ngon, bà ngoại vẫn luôn coi cô ta như công chúa mà nuôi.
Còn Lý Tiêu Dao đã hoàn toàn tê dại rồi. Hắn ta chưa từng nghĩ đến trên đời còn có nhiều món ăn vừa ngon vừa dễ nghe như thế…
“Tiêu Dao, đừng ngây ra đó, ăn lúc còn nóng đi.” Trần Nghiệp vừa múc canh cho Triệu Linh Nhi vừa cười bảo Lý Tiêu Dao: “Đều là người một nhà, đừng khách sáo.”
Lý Tiêu Dao lấy lại bình tĩnh, nuốt nước miếng: “Đại ca, vậy ta không khách sáo nũa nhé.”
Tiếp sau đó bắt đầu mở chế độ càn quét.
Lý Tiêu Dao không chỉ ăn no căng bụng mà còn uống rượu đến say khướt.
Cho dù là Triệu Linh Nhi cũng ăn được không ít.
Đương nhiên, hai người này cộng lại cũng không ăn nhiều bằng Trần Nghiệp. Với thể chất dị thường khác người của hắn bây giờ hoặc là không ăn, đã ăn thì như cái động không đáy, thứ gì cũng có thể tiêu hóa sạch…
Cơm no rượu say rồi, Trần Nghiệp thuê hai căn phòng, trước đỡ Lý Tiêu Dao đã say mềm về phòng ngủ trước, sau đó cùng Triệu Linh Nhi về phòng.
“Linh Nhi, ngày đầu tiên ra ngoài cảm giác thế nào?” Trần Nghiệp cười hỏi.
Trên gương mặt xinh đẹp của Triệu Linh Nhi tràn đầy vẻ mừng rỡ.
“Ta không ngờ bên ngoài lại có nhiều người như thế, nhiều món ngon đến thế… Tiểu Bạch ca ca, cảm ơn ngươi.”
Có thể nhìn ra được tâm trạng của cô gái này vô cùng tốt.
Trong cốt truyện nguyên tác, Triệu Linh Nhi ra ngoài cùng Lý Tiêu Dao gặp phải móc túi, không chỉ toàn bộ tiền trên người đều mất sạch mà bình tro cốt của bà ngoại còn bị đánh nát vụn, cuối cùng nghèo đến mức phải gặm lương khô.
Nếu không phải sau này gặp được Lưu Tấn Nguyên tiến vào Lâm Gia Bảo thì chỉ sợ Lý Tiêu Dao đã dẫn cô ta ngủ đầu đường xó chợ rồi. Nào có giống như bây giờ được ăn ngon mặc đẹp, giống như đi du lịch vậy.
Điều quan trọng nhất là bà ngoại vẫn chưa mất.
Từ điểm này nhìn ra được Trần Nghiệp thật sự đang từ từ thay đổi vận mệnh của Triệu Linh Nhi.
“Linh Nhi, có muốn ra ngoài đi dạo ngắm cảnh đêm ở thành Tô Châu không?” Trần Nghiệp vừa cười vừa đề nghị.
Triệu Linh Nhi sững sờ, lập tức đáp: “Được chứ được chứ!”
“Ngươi cất hành lý đi rồi chúng ta đi.”
“Được.”
Sau đó hai người rười khỏi nhà trọ, ném lại Lý Tiêu Dao say khướt ngủ khò khò.
Trên đường, Trần Nghiệp dẫn Triệu Linh dạo trên con phố chính ở thành Tô Châu trước, khi cô ta vẫn còn chưa thỏa mãn lại dẫn cô ta tới một nơi hẻo lánh.
Lúc này, mặt trời đã sớm xuống núi, màn đêm bao phủ khắp nơi, thời cổ đại không có đèn đường, trên phố chính trước đó còn đỡ, có đèn lồng có thể chiếu sáng một chút. Nhưng lúc này tới chỗ hẻo lánh lập tức tối đen như mực, tầm nhìn bị cản trở.
“Tiểu Bạch ca ca, ngươi dẫn ta tới đây làm gì? “Triệu Linh Nhi tò mò hỏi.
Trần Nghiệp cười đáp: “Lấy tiền của tiểu tử Tiêu Dao đó về.”
“Hả?” Triệu Linh Nhi tò mò hỏi: “Không phải tiền của Tiêu Dao đã bị trộm đi rồi sao? Tiểu Bạch ca ca, ngươi biết tên trộm đó ở đâu sao?”
“Đúng! Ta đã hạ thuật theo dõi lên người tên trộm, cho dù hắn có trốn xuống lòng đất thì ta vẫn có thể đào được hắn lên.”
Đương nhiên thuật theo dõi là giả rồi.
Trên thực tế, hắn đã hạ cổ trùng thần chết lên người tên trộm. Cổ trùng không chỉ luôn giám sát hành động của tên trộm mà còn có thể giống như thiết bị định vị, nói cho Trần Nghiệp biết rõ ràng vị trí của hắn ta.
“Tiểu Bạch ca ca, ngươi thật lợi hại quá.”
Triệu Linh Nhi rất hào hứng, trông có vẻ hơi nóng lòng muốn thử.
Bắt trộm gì đó đối với cô ta mà nói cũng là một loại trải nghiệm mới mẻ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận