Toàn Cầu Luân Hồi: Chỉ Có Ta Biết Cốt Truyện
Chương 987. Tối nay kết hôn luôn!
Trong một sương phòng, thứ treo trên tường toàn là hình vẽ chân dung một nhân vật. Kỹ thuật vẽ rõ ràng rất trẻ con, chỉ có thể nhìn ra trong tranh là một hiệp khách có vài phần tương tự với Trần Nghiệp.
“Mấy thứ này đều là Linh Nhi vẽ lúc nhỏ, người trong tranh chính là ân công đó!” Bà ngoại mở miệng giới thiệu một phen, sau đó nói với vẻ ý vị sâu xa: “Ân công, Linh Nhi rất nhớ ngươi, mười năm này chưa từng thay đổi.”
Triệu Linh Nhi nghe được lời này, cái đầu nhỏ gật lia lịa giống như gà con mổ thóc, sau đó nhìn Trần Nghiệp với vẻ tủi thân.
Ánh mắt đó thật sự khiến hắn có hơi không chịu nổi.
Hắn nghĩ một chút rồi bảo: “Ta thật sự không phải ân công của các ngươi, mười năm trước ta vẫn là một đứa trẻ, không có khả năng tới cứu các ngươi được.”
Trước đó bà ngoại đã kể đơn giản chuyện mười năm trước cho Trần Nghiệp nghe một lần. Hắn biết cốt truyện đó là chuyện mà Lý Tiêu Dao đã làm khi xuyên về mười năm trước.
Bà ngoại và Triệu Linh Nhi nghe được lời này cuối cùng cũng phản ứng lại.
Đúng thật!
Bây giờ Trần Nghiệp thoạt nhìn cùng lắm chỉ khoảng hai mươi, mười năm trước chỉ là một đứa trẻ choai choai, làm sao có khả năng tới Nam Chiếu cứu người được?
“Ngươi… ngươi thật sự không phải ân công? Nhưng diện mạo của ngươi…” Bà ngoại có hơi sững sờ.
Triệu Linh Nhi cũng không nói gì mà chỉ nhìn Trần Nghiệp với vẻ ngơ ngác, dường như cái đầu nhỏ có hơi không đủ dùng.
“Ta nghĩ mười năm trước người cứu các ngươi chắc hẳn là cha ta đi!” Trần Nghiệp bắt đầu lừa: “Cha ta tên là Lý Tam Tư, thích hành hiệp trượng nghĩa, tại hạ là Lý Tiểu Bạch.”
Trong nguyên tác quả thật có người tên là Lý Tam Tư. Nhưng đó là cha của Lý Tiêu Dao…
“Lý Tam Tư? Lý Tiểu Bạch?” Vẻ nghi ngờ trên mặt bà ngoại càng đậm hơn: “Nhưng tại sao ân công lại nói tên của mình là Lý Tiêu Dao?”
Trần Nghiệp đáp với vẻ mặt không thay đổi: “Lý Tiêu Dao? Đó chính là tên của em trai ta!”
“Tiêu Dao từ nhỏ được gửi ở nhà thím hai ta nuôi, lần này ta tới chính là để tìm hắn, không cẩn thận vào nhầm chỗ này, vẫn mong hai vị lượng thứ cho.”
“Ngươi lừa người!” Triệu Linh Nhi rên rỉ: “Tiên Linh đảo có trận pháp ảo thuật mà bà ngoại ta sắp xếp, ngươi không có khả năng phát hiện ra nơi này.”
Trần Nghiệp cười nhạt: “Ta từng theo cha mình học nghệ vài năm, có thể nhìn thấu ảo thuật.”
Hắn vừa nói như vậy, Triệu Linh Nhi và bà ngoại lập tức tin ngay, vì mười năm trước Lý Tiêu Dao xuất hiện có bản lĩnh vô cùng cao.
Giáo chủ của Bái Nguyệt giáo lớn mạnh sánh ngang với thần linh, có thể cứu người từ tay Bái Nguyệt giáo chủ chắc chắn cũng có vài phần bản lĩnh.
“Hóa ra là vậy.” Bà ngoại cảm thán một tiếng rồi mở miệng nói: “Không biết bây giờ ân công đang ở đâu?”
Trần Nghiệp đáp: “Hành tung của cha ta không cố định, ta cũng không rõ cho lắm.”
“Tiểu Bạch hiền chất, ân công có nhắc tới chúng ta không?”
“Thật ra cha ta có nói với ta hắn từng cứu hai người ở nước Nam Chiếu, muốn ta đi gặp và hỏi chăm một chút, không biết có phải là hai vị không?”
“Chính là chúng ta.” Nghe đến nước Nam Chiếu, trên mặt bà ngoại xuất hiện vẻ hồi tưởng, đồng thời càng thêm tin Trần Nghiệp.
Trước đó bà ta cũng chưa từng nhắc tới với Trần Nghiệp mười năm trước địa điểm Lý Tiêu Dao cứu người là nước Nam Chiếu.
Trên gương mặt xinh đẹp của Triệu Linh Nhi lộ ra nụ cười: “Hóa ra Tiêu Dao ca ca vẫn luôn nhớ chúng ta.”
Cô gái này rất vui mừng.
Bà ngoại lại sửa lại: “Linh Nhi, người cứu ngươi là chú Tam Tư của ngươi, đừng gọi lộn.”
Triệu Linh Nhi không để ý: “Nhưng… hắn cứu chúng ta, tại sao lại dùng tên Lý Tiêu Dao này?”
“Hành hiệp trượng nghĩa không cầu báo đáp, không để lại tên thật, ta nghĩ đây là suy nghĩ của ân công.” Bà ngoại tự biên tự diễn.
Triệu Linh Nhi vẫn có hơi khó hiểu, gương mặt nhỏ nhăn nhó cũng không biết đang nghĩ gì.
“Hiền chất, không biết ngươi định đi đâu tìm huynh đệ của ngươi?” Bà ngoại lại hỏi.
Trần Nghiệp đáp: “Tới nhà thím hai ta ở trấn Dư Hàng.”
“Trấn Dư Hàng?” Bà ngoại cười đáp: “Nơi này ta biết, cách đây cũng không xa, bây giờ sắc trời cũng không còn sớm, hay là hiền chất nghỉ ngơi ở đây một đêm, ngày mai lại đi sau nhé?”
“Ngươi là hậu nhân của ân nhân, nếu đã tới cũng phải cho ta hết lòng đãi khách đã chứ.”
Trần Nghiệp giả bộ chần chừ sau đó đồng ý: “Cũng được.”
Nghe được lời này, bà ngoại nói với Triệu Linh Nhi: “Linh Nhi, còn không mau chuẩn bị cơm tối? Nhớ lấy rượu trái cây mà ta làm tới tiếp đón khách quý.”
“Ta biết rồi.” Triệu Linh Nhi nhảy chân sáo ra ngoài chuẩn bị.
Tuy rằng Trần Nghiệp không thừa nhận mình là Lý Tiêu Dao nhưng nhìn gương mặt đó của hắn, Triệu Linh Nhi vẫn vui vẻ, vô cùng vui lòng giữ hắn lại.
Đợi sau khi Triệu Linh Nhi đi rồi, bà ngoại chợt hỏi: “Hiền chất đã kết hôn chưa?”
Trong lòng Trần Nghiệp hơi căng lên, lập tức hiểu ý tứ của bà ngoại. “Chưa.”
“Nếu như vậy lão thân có một yêu cầu quá đáng.”
“Mời nói.”
“Hiền chất, ngươi cảm thấy Linh Nhi thé nào? Ta hy vọng ngươi có thể lấy Linh Nhi rồi hãy đi…”
Vừa nghe được lời này, Trần Nghiệp thầm nói quả nhiên… Trong cốt truyện nguyên tác, sau khi bà ngoại nghe được suy đoán của Lý Tiêu Dao, cảm thấy hắn ta là ân nhân lập tức kêu hắn ta lấy Triệu Linh Nhi.
Đối với suy nghĩ của bà ngoại, Trần Nghiệp đại khái có thể đoán được một chút.
Chẳng qua là thấy Lý Tiêu Dao mười năm trước rất mạnh mẽ, muốn tìm một chỗ dựa vững chắc cho Triệu Linh Nhi mà thôi. Dù sao kẻ địch của bọn họ cũng chính là Bái Nguyệt giáo khống chế toàn bộ nước Nam Chiếu cơ mà. Một khi Bái Nguyệt giáo phát hiện ra bọn họ trốn ở đây rất có khả năng sẽ đuổi giết tới nơi.
Đến khi ấy, bà ngoại biết dựa vào mỗi mình không có cách nào bảo vệ được Linh Nhi.
“Cái này…” Trần Nghiệp giả bộ do dự.
Hắn giả mạo là anh trai của Lý Tiêu Dao vốn chỉ định lừa Triệu Linh Nhi, vì Triệu Linh Nhi chỉ có ở dưới sự che chở của hắn mới có thể hoàn toàn thay đổi số phận!
Đừng hiểu lầm, hắn cũng không phải vì sắc đẹp mà chỉ đơn thuần vì hoàn thành nhiệm vụ tốt hơn mà thôi…
Được rồi, lời này mà nói ra đến bản thân hắn cũng không tin!
Lúc này lúng túng chỉ là hắn đang giả bộ chần chừ mà thôi.
Diễn xuất của hắn rất tốt. Bà ngoại thấy thế không nghi ngờ hắn mà mở miệng giải thích: “Hiền chất, ngươi cũng nhìn thấy rồi đấy, trong đầu con bé Linh Nhi này chỉ toàn là ân công, ta sợ thời gian lâu dần nó sẽ sinh bệnh… Nếu mới đầu nó đã nhận lầm ngươi thành ân công chứng tỏ nó có thể chấp nhận ngươi, cho nên ta mới đưa ra đề nghị này.”
“Hiền chất, lấy vợ lấy người hiền thục, con bé Linh Nhi này cho dù là nhan sắc hay là phẩm chất đều là sự lựa chọn hàng đầu, sẽ không bôi nhọ ngươi đâu.”
Trần Nghiệp đáp: “Không phải ta có ý đó… được rồi, ta đồng ý là được chứ gì.”
“Tốt tốt tốt!” Bà ngoại mừng rỡ nói: “Mọi sự cứ thuận theo tự nhiên là được, tối nay các ngươi thành thân động phòng luôn đi!”
Trần Nghiệp: “…”
Tuy rằng hắn biết trong cốt truyện nguyên tác Lý Tiêu Dao cũng sẽ phát triển thành như vậy, mơ mơ hồ hồ lấy Triệu Linh Nhi, nhưng khi thật sự xảy ra trên người mình, hắn vẫn rất muốn than một tiếng.
Bà ngoại của Triệu Linh Nhi cũng quá liều quá rồi, mới gặp mặt lần đầu tiên đã dám cho Triệu Linh Nhi vào động phòng với người lạ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận