Toàn Cầu Luân Hồi: Chỉ Có Ta Biết Cốt Truyện

Chương 1142. Tới Trần gia đòi nợ!

Chương 1142. Tới Trần gia đòi nợ!
Gia chủ Phương gia biết Trần Nghiệp từng tỏ vẻ ‘thích’ con ngựa này nên trực tiếp tặng nó cho Trần Nghiệp luôn.
Còn về ý kiến của Phương Thanh Vi ư?
Ai thèm quan tâm chứ?
Bình thường giữa đám nô bộc của Phương gia nàng là Nhị tiểu thư có địa vị vô cùng cao quý.
Nhưng ở trước mặt quý nhân thực sự nàng chẳng là cái thá gì hết!
Gia chủ Phương gia không đánh chết nàng đã coi như thương xót con gái lắm rồi.
Mặt khác, người cưỡi con ngựa còn lại đương nhiên chính là Phương Hàm.
Trần Nghiệp đã tỏ ý muốn nhận Phương Hàm với người Phương gia, thế nên trên danh nghĩa giờ Phương Hàm coi như nô bộc của Trần Nghiệp.
Có điều Trần Nghiệp biết người này lòng dạ hẹp hòi, hơn nữa lại có tính thù dai.
Giao tiếp với người như thế nên dùng cách chân thành đối đãi.
Vậy nên Trần Nghiệp xé nát giấy bán thân của Phương Hàm ngay trước mặt hắn.
Từ nay về sau Phương Hàm không còn là nô bộc nữa, có điều quan hệ của hai người vẫn là chủ tớ như trước.
Chủ nhân đương nhiên là Trần Nghiệp.
Đây là yêu cầu Phương Hàm tự đưa ra.
Không thể không nói tuy Phương Hàm là kẻ lòng dạ hẹp hòi lại thích ghi thù, có điều bất cứ ai có ân với hắn thì về sau hắn cũng sẽ báo đáp lại đàng hoàng.
Cũng là kẻ có ân tất báo!
Nhìn chung trong đời Phương Hàm, người có ân với hắn cuối cùng cơ bản đều có nhiều lợi lộc, thấp nhất cũng đạt tới cảnh giới Thiên Quân.
Lúc này vết thương của Phương Hàm vẫn còn chưa khỏi hẳn.
Hắn ngồi trên lưng ngựa, cứ thi thoảng lại quay đầu nhìn Phương gia, trong mắt lóe lên hận ý.
Trần Nghiệp thấy thế thì thản nhiên hỏi: “Phương Hàm, ngươi có trách ta không trực tiếp báo thù cho ngươi, không ra tay phế bỏ Nhị tiểu thư Phương gia hay không?”
Nghe thấy thế Phương Hàm vội nói: “Công tử, không có chuyện đó đâu ạ, ta không phải kẻ ngu xuẩn như vậy, ta biết công tử có mối quan hệ thân thiết với Đại tiểu thư Phương gia nên cũng không dễ giải quyết việc này.”
Trần Nghiệp gật đầu: “Ngươi đúng là kẻ thông minh, nếu ngươi hiểu được vậy thì tốt rồi.”
“Hóa Vũ Môn cũng không đơn giản như ngươi nghĩ đâu, giữa các đệ tử cũng ngấm ngầm tranh đấu rất gay gắt, Phương Thanh Tuyết không chỉ là sư tỷ đồng môn mà còn là minh hữu rất quan trọng của ta, dù muội muội của nàng có gây ra chuyện quá đáng hơn thì ta cũng không thể tự mình ra tay xử lý được.”
“Thế nên nếu ngươi muốn báo thù thì chỉ có thể dựa vào chính mình. Về sau ở chỗ ta sẽ không có ai tới tìm ngươi gây sự, ngươi có thể dốc lòng luyện võ, chỉ cần ngươi cũng có thể đột phá bí cảnh Thần Thông, trở thành đệ tử chân truyền thì ta nghĩ Phương gia sẽ chủ động giao Nhị tiểu thư ra để ngươi tùy ý xử phạt thôi.”
Nghe những lời này trong lòng Phương Hàm càng thêm phấn chấn, hắn cắn răng đáp: “Đa tạ công tử, ta nhất định sẽ cố gắng luyện võ, không để công tử phải thất vọng.”
“Được rồi, giờ chúng ta đi nhanh thôi, tranh thủ tới Cẩm Châu trước khi trời tối hẳn.”
“Công tử, chúng ta tới Cẩm Châu làm gì thế?”
“Đi đòi nợ!”
“Dạ?”
Phương Hàm kinh ngạc hỏi: “Công tử, ở Cẩm Châu có ngươi nợ tiền ngươi à?”
“Không phải tiền!”
Trần Nghiệp thản nhiên đáp: “Có người dùng danh nghĩa của ta làm càn, ngang nhiên vơ vét của cải khắp nơi, ta không biết thì thôi nhưng giờ đã biết thì đương nhiên ta phải tới giải quyết mới được.”
Chuyện này không phải do Trần Nghiệp tự mình tính ra, mà là do Nhị đương gia Phương Trạch Sơn của Phương gia báo với hắn, Phương gia là địa đầu xà tại tỉnh Long Uyên, thế nên khả năng thu thập tin tức cũng rất lợi hại.
Hôm qua Phương Trạch Sơn vừa tìm hắn để báo một tin quan trọng.
Đấy chính là chuyện Trần Nghiệp trở thành đệ tử chân truyền của Hóa Vũ Môn đã lưu truyền khắp nhân gian, Trần gia dựa vào việc bản thân là gia tộc của Trần Nghiệp, thế nên cứ ngang nhiên mượn thanh danh hắn để vơ vét của cải khắp nơi.
Thậm chí chúng còn phái người tới kinh thành đòi Hoàng đế sắc phong.
Hoàng đế đương nhiên sẽ không muốn đắc tội với một đệ tử chân truyền của Hóa Vũ Môn, vậy nên lập tức hạ chỉ phong Trần Nghiệp làm Vương gia, đồng thời gia phong gia chủ Trần gia thành quận thủ quận Cẩm Châu.
Đây chính là chức quan lớn nhất quận Cẩm Châu.
Nếu Trần Nghiệp không ra tay quấy nhiễu thì sợ rằng Trần gia chẳng mấy chốc sẽ biến thành Phương gia thứ hai.
Vốn không phải chân thân, mà với tính cách của Trần Nghiệp thì dù biết chuyện này hắn cũng lười quản.
Trừ khi hắn tiện đường đi ngang qua thì mới có thể ra tay diệt trừ Trần gia.
Còn bảo hắn cố tình đi tìm Trần gia gây chuyện thì Trần Nghiệp lại chẳng muốn.
Dù sao với hắn mà nói, thế giới Vĩnh Sinh này cũng chỉ là một thế giới phó bản mà thôi.
Trong thế giới phó bản thì việc theo đuổi mục tiêu nhiệm vụ mới là điều Luân Hồi giả nên làm.
Chẳng qua trong những ký ức xa lạ khi xuyên tới đây chất chứa toàn là hận thù với Trần gia, thế nên cũng có chút ảnh hưởng tới cách tư duy của Trần Nghiệp.
Vậy nên để dẹp yên oán niệm của vị ‘Trần Nghiệp’ kia, hắn chỉ đành tới Trần gia một chuyến.
Nháy mắt đã qua hai tháng.
Trên Thanh Tùng Phong, Hóa Vũ Môn.
“Phù phù...”
Ngày mới tờ mờ sáng, ở một góc trên Thanh Tùng Phong đã truyền tới tiếng luyện võ, chỉ thấy nắm tay Phương Hàm không ngừng nện xuống một gốc cây, từng đấm một đều hung mãnh lạ thường, chẳng khác nào một con trâu điên.
Nắm tay hắn đã nhoe nhoét máu thịt từ lâu, cơn đau kịch liệt kích thích thần kinh của hắn, khiến hắn vô cùng khó chịu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận