Toàn Cầu Luân Hồi: Chỉ Có Ta Biết Cốt Truyện

Chương 1064. Nhân tài kiệt xuất! (2)

Chương 1064. Nhân tài kiệt xuất! (2)
“Hôn quân như vậy, dựa vào cái gì ngồi nắm thiên hạ? Bổn vương không đành lòng dân chúng cực khổ, muốn thay trời hành đạo, có gì không thể?”
Trần Nghiệp nghe vậy cười nhẹ.
Tuy rằng Triệu vương này nói đường đường chính chính, nhưng rốt cuộc có thật sự vì dân chúng không? Hay chỉ vì thỏa mãn dã tâm của bản thân, muốn đi lên ngai vàng kia? Chỉ có bản thân hắn hiểu rõ.
Trần Nghiệp cũng lười phản bác Triệu vương, càng không hề có một chút hứng thú nào với kế hoạch lớn nghiệp lớn của hắn.
Hắn thầm nghĩ tìm được môn phái tu tiên gia nhập vào đó, hoàn thành nhiệm vụ của mình!
Ngẫm nghĩ, Trần Nghiệp nói: “Muốn để ta giúp ngươi, cũng không phải không được, nhưng mà ngươi tốt nhất hết lòng giữ lời hứa! Nếu như ngươi nói không giữ lời, cho dù ngươi ngồi trên vị trí này, cũng không ai có thể giữ được ngươi!”
Nghe nói như thế, Triệu vương vui mừng quá đỗi.
Về phần cảnh cáo của Trần Nghiệp, hắn không để ý nhiều, nghĩ rằng cùng lắm đến lúc đó phái một nhánh quân đội giúp Trần Nghiệp đến Thục Sơn tìm kiếm thôi.
Hiện giờ thứ Triệu vương cần nhất là chiến lực cao cấp!
Bởi vì ở trong hoàng cung có một lão cung phụng, thực lực sâu không lường được, chỉ cần lão gia này không chết, không ai có thể động đến hoàng đế.
Trước đó Triệu vương cũng nghĩ cách đi mượn sức bốn vị đại tông sư kia.
Đáng tiếc bốn đại tông sư đều là nhân vật nhìn thấu cuộc đời, cự tuyệt lời mời chào của Triệu vương.
Vì thế Triệu vương luôn phát sầu.
Đây cũng là một nguyên nhân quan trọng khiến cho Triệu vương chậm chạp không chịu phát động làm phản.
Sự xuất hiện của Trần Nghiệp khiến cho Triệu vương thấy được hy vọng.
Do đó ngay từ đầu, Triệu vương đã ôm tâm tư mượn sức Trần Nghiệp.
“Tốt quá, tiên sinh bằng lòng giúp ta, giống như trời giúp!”
Triệu vương tương đối kích động, tiến lên hành đại lễ với Trần Nghiệp, hứa hẹn nói: “Xin tiên sinh yên tâm, chờ việc lớn thành công, nguyện lấy quốc sĩ để đối đãi với tiên sinh!”
Trước đó vẫn là Trần tông sư.
Hiện giờ đã là tiên sinh.
Triệu vương này thật hiện thực!
Trần Nghiệp cũng không thèm để ý, hắn ngẩng đầu lên nhìn sắc trời, nói với Triệu vương: “Hôm nay ta còn có việc, có lời gì để sau lại nói, ba ngày sau ta sẽ đi đến quý phủ của ngươi.”
Tiếng nói vừa dứt, Trần Nghiệp chưa hề cho Triệu Vương cơ hội mở miệng giữ lại, đã trực tiếp bay lên trên trời, phá không rời đi.
Nhìn theo bóng dáng Trần Nghiệp rời đi, Triệu vương chậm rãi thu hồi nụ cười, sau đó, ánh mắt nhìn sang quan thủ bị Tôn Nghĩa.
“Nói lại một lần từ đầu đến cuối chuyện ngươi đã gặp phải hôm nay, không được quên một điểm nào!”
“Dạ!”
Tôn Nghĩa nơm nớp lo sợ, vừa nhớ lại vừa nói.
Trước đó hắn chỉ nói sơ qua chuyện đã xảy ra, hiện giờ phải nhớ lại kỹ càng.
Chờ hắn nói xong, Triệu vương rơi vào trong trầm tư.
Hồi lâu sau, Triệu vương mở miệng hỏi: “Chỗ ngươi đụng độ Trần tông sư là ở gần Bình Dương thành?”
“Đúng thế vương gia.”
Triệu vương hạ lệnh: “Lập tức phái người đi Bình Dương thành, điều tra thêm thân phận về Trần tông sư này!”
“Tuân mệnh!”

Khi trở về chỉ có một mình Trần Nghiệp, tốc độ phi hành của hắn tăng nhanh không ít.
Lộ trình ba trăm dặm chỉ dùng mười phút!
Khi Trần Nghiệp trở lại thôn trang đã nhìn thấy nhị ca đang đợi đến sốt ruột và quản gia với sắc mặt trắng bệch.
“Lão tam, ngươi tiểu tử này đã chạy đi đâu? Vì sao hiện giờ mới về?”
Nhìn thấy Trần Nghiệp, nhị ca lập tức đón chào, hơi tức giận chất vấn.
Trần Nghiệp cười, nói: “Chỉ đi dạo xung quanh đây thôi, nhị ca, có chuyện gì vậy?”
“Có chuyện gì vậy?”
Nhị ca tức giận nói: “Ngươi vừa đi chuyến này chính là hơn một canh giờ không nhìn thấy ngươi, tất cả mọi người đều lo lắng, người trong thôn trang đều đi tìm ngươi… Lão tam, hiện giờ ở bên ngoài không yên ổn, ngươi nhất định đừng chạy lung tung, nếu như ngươi xảy ra chuyện gì, ngươi kêu ta trở về ăn nói như thế nào? Mẫu thân nhất định đánh chết ta!”
Nói ra phen này, nói đến oán khí tràn đầy.
Trần Nghiệp cũng biết nhị ca nhất định thật nóng nảy, nên nói hùa theo hắn: “Nhị ca, lần này là ta không đúng, về sau chắc chắn sẽ không như vậy nữa.”
Thấy Trần Nghiệp nhận sai, lúc này nhị ca mới nguôi giận, nói: “Biết sai thì tốt… Bây giờ không còn sớm, nếu ngươi đã trở lại, chúng ta trở về thôi!”
Trần Nghiệp gật đầu.
Quản gia mới vừa khôi phục lại sắc mặt kia lập tức nói: “Hai vị thiếu gia, kêu hộ vệ trong thôn trang hộ tống các ngươi trở về!”
Hiển nhiên, mất tích mất Trần Nghiệp khiến vị quản gia này có phần chim sợ cành cong.
Nhị ca vốn định nói không cần thiết, nhưng lời nói đến bên miệng lại sửa thành đồng ý: “Cũng tốt.”
Vì thế.
Đội ngũ trở về có thanh thế to lớn, chừng mười mấy người.
Trong ba ngày tiếp theo.
Trần Nghiệp vừa quen thuộc với cảnh vật xung quanh vừa tìm kiếm tung tích của môn phái tu tiên, đồng thời tìm người hỏi thăm chuyện về Thục Sơn.
Hắn hẹn Triệu vương kia ba ngày sau gặp mặt, muốn trở về hỏi thăm một chút, không thể người khác nói gì thì tin là thế.
Chỉ tiếc, hắn gần như hỏi khắp người bên cạnh, đều không có chút manh mối nào.
Do đó.
Trần Nghiệp định rời khỏi Trần gia.
Bình Dương thành.
Dù sao chỉ là thành nhỏ biên giới.
Ở trong này, đoán chừng không tìm hiểu được tin tức gì.
Tối hôm nay khi ăn cơm tối, Trần Nghiệp nói tính toán định đi ra ngoài du lịch của mình ra, lại bị cả nhà nhất trí phản đối.
Bạn cần đăng nhập để bình luận