Toàn Cầu Luân Hồi: Chỉ Có Ta Biết Cốt Truyện
Chương 952. Được lắm, đây là giết người diệt khẩu?
Một lúc sau, một nhân viên nhỏ trẻ tuổi được Madelyn gọi đến văn phòng.
“Phó chủ tịch Madelyn, ngươi tìm ta sao?”
Nhân viên nhỏ trẻ tuổi này là một em gái tóc vàng, tuy rằng lớn lên không tính là rất xuất chúng nhưng hơn ở cái còn trẻ, làn da trắng nõn, đôi mắt hữu thần, toàn bộ cơ thể đều tràn ra hơi thở của thanh xuân.
Cô gái hình như cũng hơi sùng bái Madelyn, sau khi được gọi vào văn phòng trông có vẻ rất kích động.
Về phần một người khác ở trong văn phòng là Trần Nghiệp, em gái này chỉ liếc mắt nhìn với vẻ khinh thường, lựa chọn bỏ qua, hình như thấy hắn là người da vàng nên có hơi coi thường.
Madelyn lọ ỏa nụ cười ôn hòa, hỏi: “Ngươi tên là Kelly phải không?”
“Đúng vậy!” Trên mặt Kelly lộ ra một vẻ mừng rỡ.
Cô ta không ngờ phó chủ tịch Madelyn lại biết tên của mình.
Được lãnh đạo lớn biết tên, dưới đại đa số tình huống đều là một chuyện tốt. Ý tứ là biểu hiện của ngươi có khả năng đã được lãnh đạo để ý, tương lai sẽ có thêm cơ hội thăng chức so với người khác.
“Ta có một bản hợp đồng ở đây.”
Madelyn vừa cười vừa lấy một bàn hợp đồng ra: “Ngươi đọc trước đi, nếu như đồng ý thì ký vào.”
Bản hợp đồng này bà ta vừa mới in ra, nội dung bên trong hiển nhiên là có thể mua tuổi thọ của Kelly một cách hợp pháp rồi.
Nội dung hợp đồng không dài, Kelly đọc xong rất nhanh, không nhịn được mà phát ra mọt tiếng kinh ngạc, vì điều kiện trong hợp đồng đưa ra vô cùng hậu hĩnh, chỉ cần cô ta đồng ý ký tên vậy không chỉ có phí ký tên là năm trăm vạn Dollar Mỹ mà còn có thể thăng chức trở thành phó chủ quản một bộ phận nào đó.
Gần như ngay lập tức Kelly đã động lòng, nhưng cô ta cũng có chỗ hơi không hiểu…
“Phó chủ tịch Madelyn, trên bản hợp đồng này cần tôi trả bằng tuổi thọ mười năm? Xin lỗi, tôi có hơi không hiểu, là chỉ kêu tôi trong mười năm này không được phép đổi nơi công tác sao? Xin hãy yên tâm, tôi tuyệt đối không có dự định đổi nghề đâu.”
Đúng vậy, mười năm!
Vốn Madelyn muốn làm đâu ra đấy ngay, trực tiếp khôi phục về trạng thái trẻ tuổi, nhưng cuối cùng bị Trần Nghiệp khuyên nhủ một trận đã đánh tan suy nghĩ này.
Ý kiến của hắn là nếu Madelyn lập tức khôi phục tuổi trẻ chắc chắn sẽ dẫn tới sự chú ý của người khác, đến khi đó có khả năng sẽ gặp những phiền phức không đáng có.
Madelyn theo bản năng nghĩ đến Homelander.
Homelander say mê bà ta như thế chỉ vì tuổi tác của bà ta đủ lớn, hắn ta có thể cảm giác được khí tức của mẹ trên người bà ta…
Không thể không nói, Homelander này thật đúng là một tên có tâm lý biến thái!
Mà Madelyn có thể khống chế Homelander khiến hắn ta ngoan ngoãn nghe lời cũng là dựa vào ưu thế tuổi tác của mình.
Nếu bà ta đột nhiên khôi phục tuổi trẻ vậy bà ta cũng không dám đảm bảo liệu Homelander có còn ngoan ngoãn nghe lời bà ta nữa không…
Tài sản quan trọng nhất của công ty Vought chính là Homelander!
Nếu Madelyn mất đi sự say mê của Homelander, rất khó nói công ty Vought có đá bà ta ra khỏi thế cục để đổi một người phụ nữ khác có thể khiến Homelander say mê hay không.
Nghĩ đến điểm này, bà ta đã đặt yêu cầu tuổi thọ trên hợp đồng là mười năm.
Trẻ ra mười tuổi sẽ chỉ càng thêm có hương vị phụ nữ…
“Kelly, kêu ngươi trả giá bằng mười năm tuổi thọ chính là ý nghĩa về mặt chữ!”
Madelyn thấy Kelly có hơi do dự, mới nói: “Chỉ cần ngươi ký tên, điều kiện trên hợp đồng lập tức có thể thành hiện thực… Nghĩ thử mà xem, với tiền lương hiện tại của ngươi muốn kiếm đủ năm trăm vạn cần bao lâu? Chỉ sợ hai mươi năm cũng không đủ, cơ hội bày ra trước mắt, Kelly, lẽ nào ngươi muốn bỏ qua nó sao?”
Thật ra với thực lực của công ty Vought và quyền lực của Madelyn, bà ta hoàn toàn không cần phải rắc rối như vậy, cứ trực tiếp đi vào nhà giam tìm tù nhân là được. Tin rằng những tù nhân đó vì lấy lại tự do sẽ rất vui lòng ký tên lên hợp đồng, bán tuổi thọ của mình.
Chẳng qua điều động phạm nhân cần thời gian nhất định, mà Madelyn đã nôn nóng muốn trở nên trẻ hơn mới nghĩ ra cách này.
Ngoài ra, bà ta còn hơi chê tuổi thọ của phạm nhân bẩn, sợ ảnh hưởng tới tâm trạng của mình, nên bà ta càng vui lòng giao dịch với các cô gái trẻ còn thanh xuân mơn mởn hơn.
…
Kelly không do dự bao lâu đã ký tên vào.
Madelyn thật sự cũng không lừa cô ta, ngay tại trận chuyển năm trăm vạn Dollar Mỹ vào trong tài khoản của Kelly!
Đối với nhân vật như bà ta mà nói vài trăm vạn Dollar nho nhỏ này hoàn toàn không tính là gì cả.
Đối phó với Kelly xong, ánh mắt của Madelyn nhìn về phía Trần Nghiệp.
“Ronan, phai xem ngươi rồi.”
Trần Nghiệp đứng dậy với vẻ mặt bình tĩnh, nói với hai người: “Ta cần các ngươi cách ta gần một chút.”
Hai người đều ngồi xuống trước mặt hắn, hiển nhiên Madelyn là vẻ mặt mong chờ, còn Kelly thì lại có hơi hoang mang và sợ hãi.
Đối với chuyện này, Trần Nghiệp chẳng có tí cảm xúc nào cả.
Nếu đối phương đã bằng lòng vì tiền mà bán tuổi thọ của mình vậy hắn còn gì để nói nữa?
Còn nữa, cái cô Kelly này còn có hiềm nghi kỳ thị màu da của hắn…
Sau đó Trần Nghiệp cố tình đặt gương trước mặt hai người, tiếp đó nắm tay cả hai, rút tuổi thọ mười năm của Kelly ra rồi rót vào trong cơ thể của Madelyn!
Lập tức, một màn có thể gọi là kỳ tích đã xuất hiện.
Thông qua tấm gương, Madelyn có thể nhìn thấy rõ ràng mình đang trở nên trẻ hơn với tốc độ mắt thường cũng có thể nhìn thấy, Làn da hơi chảy xệ của bà ta lại trở nên căng tràn, nếp nhăn nơi khóe mắt cũng nhạt đi rất nhiều, đôi mắt lại hồi phục ánh sáng, ngay cả mái tóc khô vàng cũng đang lấy lại vẻ sáng bóng.
“Ôi chúa ơi!” Nhìn thấy một màn thần kỳ này, cho dù là Madelyn thông minh thì lúc này cũng không nhịn được mà phát ra tiếng kêu kinh ngạc, trên mặt bà ta lộ ra vẻ mừng rỡ.
Mà Kelly ngồi bên cạnh bà ta lại không tốt được như vậy.
Lúc này cô ta tận mắt chứng kiến mình già đi mười tuổi, biến thành bộ dáng phụ nữ trung niên, vẻ mặt trở nên cực kỳ sợ hãi.
Nội tâm của cô ta cũng vô cùng sụp đổ!
Thanh xuân mà cô ta vẫn chưa từ từ cảm nhận hết đã biến mất như vậy.
Lúc này cuối cùng Kelly cũng hiểu đã xảy ra chuyện gì.
Người đàn ông da vàng trước mắt sở hữu siêu năng lực khủng khiếp chuyển tuổi thọ của người này sang cho một người khác. Mà Madelyn vừa rồi cố tình làm ra một bản hợp đồng trông thì hậu hĩnh, dỗ cô ta mắc câu đã trộm mất thanh xuân của cô ta!
Nghĩ đến đây, Kelly không nhịn được mà hét chói tai: “Không!”
“Ta không muốn như vậy, ta không muốn già đi, trả thanh xuân lại cho ta…”
Nghe được lời này, Trần Nghiệp bình tĩnh khoanh tay, lùi lại hai bước, đứng một bên xem náo nhiệt.
Madelyn đang cảm nhận niềm vui khôi phục tuổi trẻ nghe vậy, bản mặt già cũng tối tăm hẳn đi.
“Kelly, đừng quên vừa rồi ngươi đã ký lên hợp đồng!”
Đối diện với lời chất vấn của Madelyn, Kelly trông có vẻ hơi sợ hãi. Nhưng cô ta không có cách nào chấp nhận bộ dáng già đi của mình, mới bật khóc bảo: “Phó chủ tịch Madelyn, ta không cần số tiền này nữa, ta trả tiền cho ngươi, ngươi trả thanh xuân lại cho ta đi.”
Trong đôi mắt của Madelyn lóe lên tia sáng lạnh lùng.
Đột nhiên bà ta nở nụ cười ôn hòa: “Kelly, ngươi không cần lo lắng, nếu ngươi muốn hối hận vậy đương nhiên ta sẽ không cưỡng ép ngươi, chẳng qua siêu năng lực của Ronan một ngày chỉ có thể sử dụng một lần, ngươi về nhà từ từ nghỉ ngơi cho tốt, thuận tiện nghĩ lại, nếu ngày mai vẫn không thay đổi ý định vậy lại tới văn phòng của ta, ta sẽ trả lại thanh xuân cho ngươi!”
Nghe được lời này, cuối cùng Kelly cũng dễ chịu hơn rất nhiều.
Ngay lúc cô ta đang chuẩn bị rời đi, Madelyn lại nói: “Nhớ kỹ Kelly, chuyện xảy ra ngày hôm nay cần phải giữ bí mật!”
Đợi cô ta đi khỏi, Madelyn lập tức gọi một cuộc điện thoại: “Black Noir, có nhiệm vụ mới… xử lý sạch sẽ một chút!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận