Toàn Cầu Luân Hồi: Chỉ Có Ta Biết Cốt Truyện
Chương 937. Vua với vua, năng lực kỳ lạ của Imu!
Lúc này, Trần Nghiệp đã tới lâu đài Pangea và trông thấy một biển hoa, giữa biển hoa có một căn phòng nhỏ độc lập. Bề ngoài căn phòng này thoạt nhìn không lớn nhưng đi vào bên trong lại là một trời đấy khác. Thứ đầu tiên lọt vào tầm mắt là một cầu thang thông xuống lòng đất lộng lẫy nguy nga.
Vị thị vệ trưởng đưa Trần Nghiệp tới đây lại không dám tiếp tục tiến lên nữa: “Đô đốc Tu La, Ngũ Lão Tinh đang ở bên trong đợi.”
Trần Nghiệp gật đầu, thuận theo cầu thang bước xuống.
Đi hết cầu thang dài, trước mặt rộng mở sáng ngời, một tòa cung điện dưới lòng đất hiện ra trước mặt hắn.
Trên vách tường hai bên khảm rất nhiều đèn thủy tinh, toàn bộ địa cung sáng ngời rực rỡ giống như ảo mộng. Xa hơn nữa là một ngai vàng, trên ngai vàng có một bóng người cao lớn. Bởi vì địa cung khá tối nên Trần Nghiệp cũng không nhìn rõ diện mạo của người đó. Nhưng tử thần cảm ứng đã bắt đầu nhắc nhở hắn, người trên ngai vàng đó khá nguy hiểm!
Với thực lực của Trần Nghiệp, cho dù đối diện với Manji Buu thì tử thần cảm ứng cũng chỉ phản ứng một chút mà thôi. Lúc này nó lại đang nhắc nhở hắn có nguy hiểm cũng đủ để chứng minh bóng người trên ngai vàng rất không đơn giản!
Trong lòng Trần Nghiệp run lên, vẻ mặt hiện thêm vài phần nặng nề.
Lúc này bên dưới ngai vàng có năm lão nhân đang đứng.
Năm lão nhân này có ba người mang chiều cao bình thường, hai người khác có chiều cao giống như đô đốc hải quân. Vẻ ngoài của bọn họ cũng không giống nhau cho lắm, khí tức trên người cũng có người mạnh người yếu…
Trần Nghiệp đã đọc qua truyện tranh, vừa liếc mắt đã nhận ra năm lão nhân này chính là Ngũ Lão Tinh! Người có quyền lực cao nhất trong chính phủ thế giới, đương nhiên, cũng là năm con chó của Imu!
Nhìn thấy Trần Nghiệp xuất hiện, có ba người trong Ngũ Lão Tinh mở miệng: “Ngươi chính là Tu La?”
“Không ngờ lại trẻ tuổi như thế?”
“Nhìn thấy Imu đại nhân còn không mau quỳ xuống!”
Trần Nghiệp lại không để ý đến Ngũ Lão Tinh.
Đối với hắn mà nói, cũng chỉ có cái đầu của vị đao không rời người đó mới có thể hơi khiến hắn liếc mắt nhìn một cái!
Trên người những người khác có lẽ cũng có chút thực lực, nhưng đối với Trần Nghiệp của hiện tại mà nói lại chẳng khác nào tép riu cả!
Ánh mắt của hắn nhìn qua Imu trên ngai vàng, không biết tại sao bóng người trên ngai vàng luôn mang tới cho hắn một loại cảm giác vô cùng khó chịu.
Thấy ánh mắt của Trần Nghiệp luôn nhìn chằm chằm vào Imu, lão già có dáng người lùn nhất, đôi mắt to nhất trong Ngũ Lão Tinh lập tức mở miệng dạy dỗ: “Tiểu quỷ, mau thu ánh mắt láo xược của ngươi lại, nên quỳ xuống!”
Trần Nghiệp vẫn không để ý đến, giống như người khổng lồ sẽ không để ý đến con kiến vậy. Lúc này trong mắt hắn chỉ có mỗi Imu.
Thấy hắn coi thường mình, lão già lùn mập này lập tức nổi giận, chỉ là hắn ta vừa định mở miệng quát mắng đã nghe thấy trên ngai vàng phía sau mình truyền tới động tĩnh.
Là Imu trên ngai vàng đã đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống Trần Nghiệp.
Ngũ Lão Tinh thấy hắn ta đứng lên cũng vội vàng quay đầu, quỳ phục trên đất, bái lạy hắn ta.
Đường đường là người nắm quyền trong chính phủ thế giới, lúc này thoạt nhìn lại giống như năm con chó!
“Ta cảm giác được tâm trạng của ngươi!”
Imu trên thềm cao mở miệng nói: “Hình như ngươi tràn đầy lòng căm thù đối với ta? Tại sao vậy?”
Giọng nói của Imu trong trẻo lại rất dày nặng, vô cùng trung tính, khiến người hoàn toàn không phân được là nam hay nữ.
Nghe được lời này của hắn ta, sắc mặt của Ngũ Lão Tinh đều thay đổi. Phỏng chừng có thế nào bọn họ cũng không ngờ được một đô đốc hải quân lại có thái độ thù địch với Imu đại nhân?
Năm người đưa mắt nhìn nhau, đều nhìn ra được sự kiên quyết trong mắt đối phương. Bọn họ quyết định lần này sau khi trở về nên triển khai sàng lọc bộ hải quân mới được!
Lúc này, Imu và Trần Nghiệp đều không để ý tới hành động nhỏ và suy tính nhỏ của Ngũ Lão Tinh.
Nghe được câu hỏi của Imu, Trần Nghiệp thản nhiên đáp: “Vì Thiên Long Nhân là một khối u ác tính xấu xa, so với những hành vi phạm tội mà hải tặc đã phạm, tội ác của Thiên Long Nhân còn nghiêm trọng hơn, chắc hẳn nên xóa sổ khỏi thế giới này!”
“Ngươi thân là chỗ dựa lớn nhất của Thiên Long Nhân, cũng nên xuống địa ngục di!”
Những lời này chắc hắn là đại nghịch bất đạo đến cực điểm, đám người Ngũ Lão Tinh đều ngây người…
Bọn họ cũng không lớn tiếng quát mắng Trần Nghiệp mà tràn đầy vẻ kinh hãi như thể đang sợ hãi gì đó.
Lúc này, Trần Nghiệp lại cảm giác được một luồng năng lượng chưa rõ lướt qua người hắn. Sau đó, Imu lại mở miệng: “Trái Soru Soru, trái Gura Gura… ngươi là người sở hữu năng lực của hai Trái Ác Quỷ? Đây chính là sự tự tin để ngươi nói những lời vừa rồi sao? Cũng rất khí phách đấy, có thể tu luyện Haki Busoshoku đến trình độ như ngươi quả thật rất hiếm!”
“Nếu ngươi mất đi mấy năng lực này, lại trở về là người bình thường xem còn dám nói những lời trước đó nữa không?”
Vừa dứt lời, đột nhiên một trường lực kỳ lạ xuất hiện từ trên người Imu, trong nháy mắt đã bao phủ toàn bộ địa cung.
Ngũ Lão Tinh càng thêm phủ phục, trán dán chặt xuống đất, mà Trần Nghiệp cũng lập tức cảm thấy trên cơ thể không đúng.
Dưới trường lực kỳ lạ mà Imu giải phóng ra, hắn phát hiện năng lực trái Gura Gura, năng lực trái Soru Soru, Haki Busoshoku và cả Haki Haoshoku đều tan biến không thấy đâu nữa.
Cũng không phải bị giành đi mất mà là bị áp chế đến không có cách nào sử dụng, thậm chí còn có cảm giác suy yếu truyền tới.
Loại cảm giác này giống với những người sở hữu năng lực Trái Ác Quỷ đó bị Hải Lâu Thạch còng lại, phong ấn thực lực, không thể sử dụng năng lực Trái Ác Quỷ được nữa.
Không chỉ như vậy, ngay cả Haki trên người Trần Nghiệp cũng bị Imu phong ấn, hiện tượng như vậy quả thật kỳ lạ.
Trên mặt hắn lộ ra vẻ nghi ngờ. “Có thể phong ấn năng lực Trái Ác Quỷ và Haki? Hóa ra đây chính là thủ đoạn giúp ngươi có thể xưng bá ở thế giới này sao?”
Imu từ trên cao nhìn xuống Trần Nghiệp, thấy hắn chỉ lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên còn cả người vẫn coi như bình tĩnh, trong đôi mắt màu đỏ lập tức hiện ra vẻ khen ngợi.
Cũng có người đã từng khiêu chiến quyền uy của hắn ta, nhưng mỗi một người trải nghiệm loại năng lực này của hắn ta đều bị dọa sợ muốn chết, hoặc là cầu xin tha mạng, hoặc là tuyệt vọng đợi chết. Người bình tĩnh giống như Trần Nghiệp vẫn là lần đầu tiên Imu gặp được.
“Thần phục ta rồi ngươi có thể trở về tiếp tục làm đô đốc hải quân của ngươi.” Imu lạnh lùng nói, giọng điệu rất bình tĩnh.
Trần Nghiệp nghe được lời này đột nhiên bật cười: “Tuy rằng năng lực của ngươi quả thật đã tạo thành một vài ảnh hưởng cho ta, nhưng ngươi cho rằng chỉ có trình độ này cũng dám làm màu trước mặt ta?”
“Ồ?” Imu không biết làm màu là gì, nhưng có thể nghe ra được đó không phải là từ hay, mới tò mò hỏi: “Xem ra ngươi vẫn còn át chủ bài?”
Lúc này, cơ thể Trần Nghiệp đã từ từ bay lên.
Hắn thản nhiên đáp: “Đừng giả thần giả quỷ nữa, Imu, dùng thủ đoạn chân chính của mình đi! Hôm nay, chỉ có một người có thể sống sót rời khỏi nơi này!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận