Toàn Cầu Luân Hồi: Chỉ Có Ta Biết Cốt Truyện

Chương 995. Ngươi chẳng biết gì về sức mạnh cả!

Chương 995. Ngươi chẳng biết gì về sức mạnh cả!
Đương nhiên Lý Tiêu Dao sẽ không bị vài ba lời nói của Trần Nghiệp lừa mất.
“Nói khoác mà không biết ngượng!” Hắn ta tức giận quát một tiếng: “Ngươi hoàn toàn không biết sự đáng sợ của Bái Nguyệt và Thủy Ma Thú!”
Trần Nghiệp cười nhẹ: “Ta dám xuất hiện và can thiệp vào số phận của Triệu Linh Nhi, hiển nhiên cũng chắc chắn đối phó được với Bái Nguyệt giáo chủ rồi… Lý Tiêu Dao, ngươi ngăn cản Tửu Tiên Kiếm truyền thụ ngự kiếm thuật cho ngươi của hiện tại chắc hẳn cũng đã dự định tự sa ngã, để mình cách xa Triệu Linh Nhi, hy vọng có thể mượn chuyện này thay đổi số phận của cô ta đúng không?”
“Nếu đã như vậy, hà tất không để ta thử một lần?”
Lý Tiêu Dao bị nói trúng tim đen, tức giận đáp: “Hạng người giấu đầu lòi đuổi, không dám lộ mặt thật trước mặt người ta như ngươi không xứng với Linh Nhi!”
Người này nói là mặt của Trần Nghiệp. Dù sao thì tướng mạo của hắn bây giờ cũng thật sự quá giống Lý Tiêu Dao. Lý Tiêu Dao không tin trên thế gian này còn có hai người giống như như đúc đến vậy, cho nên cảm thấy Trần Nghiệp đang dịch dung. Mà Trần Nghiệp không dám lộ mặt thật ra hiển nhiên là hạng người nham hiểm xảo trá rồi.
Nghe được lời này, Trần Nghiệp lắc đầu. Hắn không giải thích dụng ý của mình, mà thản nhiên đáp: “Nói tới nói lui, cuối cùng vẫn phải thể hiện bản lĩnh thật, Lý Tiêu Dao, nếu ngươi có thể đánh bại ta, hiển nhiên ta sẽ cách xa Linh Nhi.”
“Được! Để ta xem hạng vô sỉ như ngươi có bản lĩnh gì!”
“Vạn Kiếm Quyết!”
Lý Tiêu Dao đã sớm mất kiên nhẫn quát to một tiếng, thi triển bản lĩnh trông nhà của mình.
Lập tức phi kiếm của hắn ta tự động ra khỏi vỏ, một chia thành hai rồi lại chia thành bốn giữa trong trung, trong nháy mắt đã biến ảo thành hàng nghìn hàng vạn kiếm quyết.
Kiếm quyết dày đặc che phủ bầu trời lẫn mặt trời, sau đó giống như cơn mưa tầm tã trút hết về phía Trần Nghiệp.
Không thể không nói chiêu này của Lý Tiêu Dao rất đẹp, thanh thế dọa người, hiệu ứng vô cùng mãn nhãn. Chẳng qua, lực công kích cũng không mạnh như trong tưởng tượng…
Trần Nghiệp đứng nguyên tại chỗ cũng không nhúc nhích, chỉ khởi động niệm lực đính toàn bộ kiếm quyết đang bắn về phía hắn đó giữa không trung.
Sắc mặt của Lý Tiêu Dao thay đổi, hắn ta đã sớm đoán trước được Trần Nghiệp có thể ngăn cản chiêu thức của mình, nhưng hắn ta lại không thể cảm nhận được một chút sóng dao động pháp lực nào từ trên người Trần Nghiệp.
Chuyện này có hơi bất thường…
“Đừng dùng mấy chiêu thức này để thử ta, trực tiếp lấy bản lĩnh thật của ngươi ra đi!” Trần Nghiệp lạnh lùng bảo: “Chỉ cần hôm nay ngươi có thể ép ta di chuyển một bước, ta sẽ nhận thua ngay!”
Nghe được lời này, sắc mặt của Lý Tiêu Dao trở nên nặng nề hơn.
Hắn ta hít một hơi thật sâu, trong mắt bùng lên tia sáng chói lòa.
“Kiếm Thần!” Hắn ta quát to một tiếng, phía sau người đột nhiên xuất hiện một hư ảnh Kiếm Thần to lớn đội trời đạp đất, uy thế kinh người. Sau đó hai tay hắn ta đẩy một cái, hư ảnh Kiếm Thần cũng như vậy. Rất nhiều pháp kiếm xuất hiện trong tay Kiếm Thần bắn về phía Trần Nghiệp.
“Vù! Vù!”
Tiếng xé gió vang lên, kiếm pháp biến ảo ra từ chiêu thức Kiếm Thần có uy lực chí ít cũng phải tăng lên gấp vài bậc so với kiếm quyết trước đó. Niệm lực của Trần Nghiệp đã không có cách nào ngăn cản được.
Lý Tiêu Dao không hổ là chưởng môn phái Thục Sơn sau này, đòn tấn công như vậy cũng đủ xưng là “Kiếm Tiên” rồi.
Nhưng cho dù đối mặt với đòn công kích như thế, Trần Nghiệp vẫn không có ý tránh né…
“Vù!”
Khởi động Haki Busoshoku!
Toàn thân Trần Nghiệp biến thành màu đen như mực, thậm chí còn phát đỏ.
Ngay sau đó, rất nhiều kiếm pháp đâm lên người hắn phát ra tiếng va chạm dữ dội “ầm ầm ầm.” Đây là vì tuyệt chiêu Kiếm Thần của Lý Tiêu Dao có uy lực quá mức to lớn, thế cho nên mỗi lần va chạm đều giống như bom nổ vậy.
Những luồng sóng khí vô hình từ trên người Trần Nghiệp tản ra, thổi cây cối xung quanh đổ nghiêng ngả.
Nhưng cho dù là như thế, hắn vẫn bất động như cũ, giống như bức tượng ngàn năm đứng sừng sững ở đó, bất động như núi.
Ngay khi một đợt đại chiêu Kiếm Thần này đánh xong, nhìn thấy Trần Nghiệp chỉ có quần áo là tơi tả, ngay cả một mẩu da cũng không rách, sắc mặt của Lý Tiêu Dao vô cùng khó coi.
Đại chiêu “Kiếm Thần” đã là một trong những tuyệt chiêu ít ỏi của hắn ta, nhưng lại không thể phá được hàng phòng thủ của Trần Nghiệp…
Thế này còn đánh làm mẹ gì nữa?
Mấy chiêu thức khác như “Thiên Kiếm” “Tửu Thần” thật ra lực công kích cũng chỉ tương đương với “Kiếm Thần” mà thôi.
“Rốt cuộc ngươi là quái vật gì vậy?” Lý Tiêu Dao quát.
“Sao thế? Từ bỏ rồi à?” Trần Nghiệp tò mò hỏi: “Ngươi hẳn vẫn còn chiêu thức khác chứ? Ví dụ như Tửu Thần cả đời chỉ có thể dùng mấy lần? Có lẽ ngươi có thể tiếp tục thử tấn công ta xem sao đi.”
Hiếm khi gặp được vật thí nghiệm tự tìm tới cửa, Trần Nghiệp không muốn kết thúc chóng vánh như vậy.
Nghe thấy Trần Nghiệp nắm rõ tuyệt chiêu của mình như lòng bàn tay, vẻ mặt của Lý Tiêu Dao vặn vẹo. Đối phương quá hiểu rõ hắn ta mà hắn ta lại chẳng biết một chút gì về thân phận của đối phương cả, ngay cả thực lực còn không bằng người ta. Loại cảm giác bị áp đảo này khiến Lý Tiêu Dao cực kỳ khó chịu.
“Cho dù công lực của ngươi mạnh hơn ta cũng không có khả năng là đối thủ của Bái Nguyệt.” Lý Tiêu Dao nói.
“Thật sao?” Vẻ mặt của Trần Nghiệp vẫn không thay đổi: “Vậy ngươi thử cái này đi.”
Vừa dứt lời, rất nhiều thể khí trong hư không tập trung ngưng tụ trên ngón tay của hắn, rất nhanh đã tụ thành một quang cầu to bằng hạt châu.

Bây giờ Trần Nghiệp không chỉ sử dụng sức mạnh đến xuất thần nhập hóa, mà còn khống chế năng lực của trái Gura Gura rất thành thạo, có thể tùy tiện thay đổi hình thái năng lực trái của Gura Gura. Nếu Râu Trắng còn sống nhìn thấy một màn này chỉ có thể than được mở mang tầm mắt.
Mà Lý Tiêu Dao thì sao?
Sau khi quang cầu ngưng tụ thành công, con ngươi của hắn ta lập tức co rút, có một loại cảm giác sợ hãi tim vọt ra khỏi lồng ngực.
Ngay sau đó, Trần Nghiệp búng ngón tay, quang cầu giống như viên đạn bắn ra.
Lý Tiêu Dao vốn còn muốn đón đỡ, thua người chứ không thua trận. Nhưng đến một khắc cuối cùng, hắn ta thấp thoáng cảm giác được không thể chặn quang cầu này, ma xui quỷ khiến thế nào lại chọn trốn đi.
Cũng chính nhờ cái tránh né này mới cứu được mạng của hắn ta.
“Vút!”
Quang cầu cuối cùng đâm vào ngọn núi lớn phía sau Lý Tiêu Dao.
Sau đó… trời long đất lở!
“Ầm ầm ầm!”
Toàn bộ ngọn núi lớn giống như bị thần linh dùng búa đập mạnh vào, lập tức nổ tanh bành, biến mất trong trời đất. Hơn nữa dư âm của cơn chấn động khủng khiếp dẫn tới động đất khiến mười dặm quanh đó đều sụt lún nứt toác.
Nhìn thấy thủ đoạn phá hoại như hủy thiên diệt địa này, vẻ mặt của Lý Tiêu Dao cực kỳ hãi hùng. Hắn ta nhìn về phía Trần Nghiệp như nhìn thần linh!
Đột nhiên hắn ta hiểu ra tại sao Trần Nghiệp muốn đưa mình tới nơi xa như thế. Nếu còn ở Tiên Linh đảo, chỉ một đòn này đã có thể khiến toàn bộ hòn đảo hoàn toàn bị hủy diệt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận