Toàn Cầu Luân Hồi: Chỉ Có Ta Biết Cốt Truyện

Chương 1121. Hẹn gặp Phương sư tỷ!

Chương 1121. Hẹn gặp Phương sư tỷ!
“Không biết Phương sư tỷ mời ta tới là có điều gì chỉ giáo?”
Trần Nghiệp vừa nói vừa đánh giá Phương Thanh Tuyết ở đối diện.
Em gái trước mặt bất kể là diện mạo hay khí chất đều có thể khiến người khác cảm thấy kinh diễm, chẳng khác nào tiên tử trên cung trăng.
Đẹp y hệt như nguyên tác đã miêu tả!
Phương Thanh Tuyết đặt chén trà xuống, nhìn qua Trần Nghiệp rồi lạnh nhạt đáp: “Vốn ta muốn mời chào một trợ thủ đắc lực, có điều sau khi trông thấy Trần sư đệ ta lại không có suy nghĩ đó nữa.”
“Ồ? Vì sao?”
“Trần sư đệ thiên đình (giữa trán) đầy đặn, lòng có đồi cao lũng sâu, đây là tướng mệnh cực quý, người có tướng mạo như vậy đều không muốn khuất phục kẻ khác, nếu ta cứ khăng khăng mượn sức Trần sư đệ, làm không khéo có thể còn trở mặt thành thù, chẳng bằng đối xử ngang hàng, coi nhau làm bằng hữu thì hơn.”
(giữa trán)
Nghe thế Trần Nghiệp chỉ cười không đáp.
Phương Thanh Tuyết này không hổ là Điện Mẫu thiên quân chuyển thế, và cũng là một trong những nữ chính ngày sau, quả là nữ tử thông tuệ với cái nhìn thấu triệt.
Hắn đương nhiên sẽ không khuất phục kẻ khác.
Đối với Trần Nghiệp mà nói, thế giới Vĩnh Sinh cũng chỉ là một thế giới phó bản mà thôi.
Hắn chỉ là khách qua đường, đợi cày điểm xong sẽ rời đi.
“Ta đã nghe nói Phương sư tỷ thông minh xinh đẹp, thiên phú hơn người, quả nhiên gặp được mới thấy danh tiếng không ngoa.”
Dù Trần Nghiệp có khen ngợi như thế thì sắc mặt Phương Thanh Tuyết cũng không có gì thay đổi.
Bởi trước giờ nàng đã nghe thấy rất nhiều những lời khen y hệt rồi.
“Ta nghe Quyên Nhi nói hôm nay có rất nhiều người muốn mời Trần sư đệ, thế nhưng sao Trần sư đệ lại chỉ chọn gặp mặt ta?”
Quyên Nhi là nha hoàn hầu cận của nàng.
Cũng chính là người lên tiếng mời Trần Nghiệp ở ký túc xá lúc trước.
“Do ta nghe nói Phương sư tỷ không chỉ có tướng mạo xuất trần mà còn là thiên tài tu luyện, được cho là hạt giống Thần Thông cảnh, vậy nên ta mới muốn tới gặp thử xem.”
Trần Nghiệp cười đáp.
Phương Thanh Tuyết chăm chú nhìn Trần Nghiệp rồi nói: “Nếu Trần sư đệ đã không muốn nói thật thì thôi vậy.”
“Đúng rồi, Trần sư đệ, chỉ còn mấy tháng là lại tới lúc xếp hạng bảng Sơn Hà lần nữa. Ta nghe nói trận chiến xếp hạng lần này tông môn sẽ có treo thưởng rất phong phú đấy, Trần sư đệ có muốn liên thủ với ta không?”
Trần Nghiệp kinh ngạc hỏi: “Phương sư tỷ, giờ ta mới chỉ có cảnh giới Tiên Thiên thôi, sao có thể tham gia trận chiến xếp hạng được chứ?”
Nếu muốn tham dự trận chiến xếp hạng bảng Sơn Hà thì ít nhất cũng phải là đệ tử nội môn Nhục Thân cảnh tầng thứ chín mới được.
Giờ Trần Nghiệp mới chỉ có cảnh giới Tiên Thiên, quả thật là không đủ tư cách.
Đương nhiên chỉ cần hắn muốn thì trong vòng vài phút là có thể đạt tới yêu cầu đủ để trở thành đệ tử nội môn ngay!
“Người đường hoàng không nói chuyện mờ ám!”
Phương Thanh Tuyết thản nhiên đáp: “Ta biết tiềm lực của Trần sư đệ không chỉ có như vậy.”
Trần Nghiệp gật đầu cười nói: “Được, chỉ cần có thể đạt tới yêu cầu đủ để trở thành đệ tử nội môn trước trận chiến xếp hạng thì ta sẽ hợp tác với Phương sư tỷ.”
Đợi sau khi Trần Nghiệp rời đi một lúc lâu mà Phương Thanh Tuyết vẫn ngồi một mình trong sân, lặng lẽ uống nốt ấm trà ban nãy.
Một lát sau nha hoàn đi vào thay nước mới cho nàng.
Đột nhiên Phương Thanh Tuyết hỏi: “Quyên Nhi này, ngươi thấy vị Trần sư đệ này thế nào?”
Quyên Nhi nghe thế thì đáp: “Tiểu thư đừng đùa, năng lực của ta kém cỏi như thế, sao có thể nhìn thấu tuấn kiệt như Trần công tử đó được?”
Phương Thanh Tuyết chỉ cười chứ không nói gì nữa.
Nàng không rõ vì sao nhưng cứ có cảm giác vị Trần sư đệ vừa rời đi kia rất có khả năng sẽ thay đổi vận mệnh của mình!
Trong nháy mắt đã qua một tháng.
Sáng sớm.
Trong nơi luyện võ của khu ngoại môn, một đống đệ tử ngoại môn đang chăm chỉ luyện võ công cơ bản của Hóa Vũ Môn: Tùng Hạc Thiên Thọ quyền.
Trần Nghiệp cũng ở đó.
Có điều không giống những người khác tụ tập tốp năm tốp ba, hắn đứng trơ trọi một mình, nhìn có vẻ không hòa nhập với đám đông chút nào.
Nguyên nhân dẫn tới hiện tượng này chủ yếu là vì trong một tháng vừa qua Trần Nghiệp đã từ chối tất cả những người muốn lôi kéo hắn.
Ở một nơi như Hóa Vũ Môn này, từ chối cũng có thể nói là gây thù chuốc oán.
Thế nên giờ Trần Nghiệp mới lẻ loi như thế.
Hơn nữa còn có rất nhiều người coi hắn là mối uy hiếp và kẻ địch.
Trần Nghiệp cũng chẳng buồn bận tâm.
Thậm chí có thể nói đây chính là kết quả hắn muốn.
Mặt khác, trong một tháng vừa qua Trần Nghiệp cũng đánh bại rất nhiều đồng môn sư huynh tới khiêu chiến mình, tích lũy được kha khá điểm Luân Hồi.
Giờ Trần Nghiệp còn có ngoại hiệu là ‘Ngoại môn Trần vô địch’ nữa kìa.
“Bên kia chính là Trần vô địch Trần sư đệ phải không?”
“Hừ! Cũng chỉ là kẻ kiêu ngạo không coi ai ra gì mà thôi.”
“Người này đúng là kiêu căng ngạo mạn thật, tới cả Kim sư huynh mà hắn cũng dám từ chối, mà Kim sư huynh chính là người đứng đầu bảng Sơn Hà đấy!”
“Để xem hắn còn đắc ý được bao lâu nữa...”
Một đám đệ tử ngoại môn tụ tập lại rồi chỉ trỏ Trần Nghiệp đứng đằng xa, có điều Trần Nghiệp chẳng hề bận tâm tới cái nhìn của người khác.
Hắn thản nhiên đánh xong một bộ ‘Tùng Hạc Vạn Thọ quyền’ sau đó mở bảng thuộc tính của mình ra xem.
Họ tên: Trần Nghiệp
Bạn cần đăng nhập để bình luận