Toàn Cầu Luân Hồi: Chỉ Có Ta Biết Cốt Truyện

Chương 1120. Một kẻ tàn nhẫn dựa vào ăn người mà trỗi dậy!

Chương 1120. Một kẻ tàn nhẫn dựa vào ăn người mà trỗi dậy!
Các đệ tử ngoại môn thành lập đủ loại hội nhóm, mấy vạn đệ tử đều chia nhau gia nhập hội nhóm nào đó, đừng nói tới Trần Nghiệp chỉ vừa tới đây, ngay cả người ở đây lâu năm sợ là cũng không nhớ hết tên các hội nhóm này được.
Cũng may Lục Chính Lâm bên cạnh hắn lại biết.
Hơn nữa tiểu tử này rất thông minh, thấy Trần Nghiệp có vẻ mù mờ thì lập tức ghé tai hắn nói nhỏ: “Thiên Diện là hội nhóm lớn trong đám đệ tử ngoại môn, hội trưởng là Triệu sư huynh, cũng là một trong mười người đứng đầu bảng Sơn Hà, có nhiều khả năng sẽ đột phá bí cảnh Thần Thông và trở thành đệ tử chân truyền đấy!”
Giờ Trần Nghiệp mới hiểu rõ.
Có điều hắn chẳng có hứng thú trước việc Triệu sư huynh kia muốn lôi kéo mình.
Bởi vì chỉ cần hắn muốn thì bất cứ lúc nào cũng có thể trở thành đệ tử nội môn được, thậm chí ngay cả việc đột phá bí cảnh Thần Thông cũng chẳng có gì khó.
Chỉ là một đệ tử nội môn mà thôi, có tư cách gì để lôi kéo hắn cơ chứ?
Lúc Trần Nghiệp đang chuẩn bị tìm lý do từ chối thì lại có thêm người tới lôi kéo.
Không lâu sau đó.
Lại có người đến.
Chỉ một lúc thôi mà ký túc xá của Trần Nghiệp đã kín người.
“Trần sư đệ quả là nhân tài hiếm có... Lý sư huynh của chúng ta đã chuẩn bị chút rượu ngon, mời Trần sư đệ tới nói chuyện.”
“Trần sư đệ là nhân trung long phượng, Kim sư huynh muốn kết giao với ngươi...”
“Nghe nói Trần sư đệ vừa nhập môn không lâu, hẳn là còn thiếu các loại công pháp, thứ này Trương sư tỷ có rất nhiều.”
Trong một thời gian ngắn.
Trong gian ký túc xá vốn chẳng rộng rãi gì đã vang lên những tiếng ồn ào như vỡ chợ.
Những người này muốn lôi kéo Trần Nghiệp đương nhiên vì nhìn trúng tiềm lực của hắn, có thể dùng cảnh giới Tiên Thiên đánh thắng bảy người, hơn nữa còn là đánh vượt cấp thì ở đâu cũng sẽ được coi là thiên tài.
Từ xưa tới nay người có tiềm lực luôn được quan tâm.
Mọi người đều cho rằng vị Trần sư đệ này sớm muộn gì cũng sẽ trở thành đệ tử nội môn, thậm chí có khả năng đột phá bí cảnh Thần Thông rồi trở thành đệ tử chân truyền nữa kìa.
Giờ không nhanh tới đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi thì chẳng lẽ đợi người ta trở thành đại lão mới tới dệt hoa trên gấm hay sao?
Đối với việc mọi người ra sức lôi kéo Trần Nghiệp đều từ chối sạch.
Không cho người khác chút thể diện nào!
Hắn còn muốn cày điểm Luân Hồi từ những người này đấy!
Sao có thể tạo mối quan hệ thân thiết với họ được chứ?
Quan hệ tốt rồi thì ra tay thế nào được nữa?
Thế nên việc những người này thi nhau lôi kéo chắc chắn cũng chỉ phí công vô ích.
Lúc này.
Trong đám người đột nhiên có một em gái mở miệng: “Trần công tử, chủ nhân nhà ta cho mời.”
Trần Nghiệp đang định từ chối thì đột nhiên lại nghe thấy trong đám người có kẻ nhỏ giọng kinh hô: “Đây không phải là... nha hoàn hầu cận của Phương Thanh Tuyết sư tỷ ư?”
“Không ngờ tới cả Phương Thanh Tuyết sư tỷ cũng muốn giao hảo với vị Trần sư đệ này?”
Nghe thấy cái tên ‘Phương Thanh Tuyết’ khiến hai mắt Trần Nghiệp hơi lóe lên.
“Chính là đại tiểu thư Phương gia tỉnh Long Uyên vương triều Đại Ly sao?”
Trần Nghiệp lớn tiếng hỏi lại khiến nha hoàn kia có vẻ sửng sốt, sau đó vội cười đáp: “Đúng vậy, không ngờ Trần công tử cũng biết tới Phương gia chúng ta, hay công tử đây cũng là người của vương triều Đại Ly?”
“Phải.”
Trần Nghiệp gật đầu, sắc mặt không lộ vẻ gì.
Lúc trước hắn đã cảm thấy thế giới phó bản này rất quen thuộc, tới khi cái tên Phương Thanh Tuyết xuất hiện mới khiến hắn dám chắc thế giới này là thế giới trong bộ tiểu thuyết nào.
“Giờ Phương Thanh Tuyết mới là đệ tử nội môn thôi à? Thế nên ta xuyên qua trúng giai đoạn đầu của tiểu thuyết sao? Nhân vật chính dựa vào ăn người để trỗi dậy kia giờ vẫn đang ở Phương gia nuôi ngựa ư?”
Cuối cùng Trần Nghiệp từ chối tất cả mọi người, chỉ nhận lời mời của Phương Thanh Tuyết.
Phương Thanh Tuyết là Điện Mẫu thiên quân chuyển thế, được vận mệnh thiên vị, tương lai đã định trước sẽ trở thành đại năng.
Đương nhiên Trần Nghiệp nguyện ý nhận lời mời của Phương Thanh Tuyết là bởi hắn thấy rất hứng thú với môn Tiểu Số Mệnh Thuật của nàng.
Trong nguyên tác, kẻ ăn người như Phương ma đầu dựa vào Tiểu Số Mệnh Thuật đã đánh bại rất nhiều đối thủ, có thể nói đây là kỹ năng át chủ bài của hắn!
Nếu được thì Trần Nghiệp cũng rất muốn học tập năng lực này...
Trong một tiểu viện.
Trần Nghiệp và Phương Thanh Tuyết ngồi dưới đất, ở giữa hai người là một chiếc bàn đá, trên bàn bày một loại trà nào đó.
Chỉ có đệ tử nội môn mới có tư cách được ở riêng một tiểu viện như vậy.
Mà một khi đột phá bí cảnh Thần Thông sẽ có thể ở riêng trên một ngọn núi và thành lập thế lực của riêng mình.
“Trần sư đệ, đây là linh trà từ đỉnh Phỉ Thúy Phong, ngươi nếm thử đi.”
Trần Nghiệp nghe thế thì cầm chén linh trà lên nhấp một hơi, cảm giác quả thực không tầm thường.
Trong trà hình như có chút linh khí, rõ ràng là rất nóng nhưng vừa uống xong lại có cảm giác mát tận cõi lòng, còn tản ra mùi hương nhẹ nhàng khắp bốn phía.
“Không tệ!”
Trần Nghiệp đánh giá như vậy.
Linh trà này quả là không tệ, có điều nếu so ra thì vẫn kém hơn trà trong trà lâu của không gian luân hồi nhiều.
Trà trong không gian luân hồi tuy hương vị không bằng linh trà này nhưng lại có tác dụng trấn tĩnh tinh thần rất tốt, đó là thứ mà linh trà này không thể nào sánh nổi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận