Toàn Cầu Luân Hồi: Chỉ Có Ta Biết Cốt Truyện
Chương 997. Không hổ là đứa con của thiên mệnh!
Trải qua một tràng tường thuật của Lý đại thẩm, Lý Tiêu Dao cuối cùng cũng có thể xác nhận mình quả thật đã mất ký ức trong mấy ngày này. Hắn ta thậm chí còn quên mất mấy người Miêu Cương đó.
Nghe Trần Nghiệp nói, mấy người Miêu Cương đó đã bị thu phục rồi, lúc này Lý Tiêu Dao mới nói với vẻ thù hận: “Dám ra tay tàn nhẫn như vậy với thím, lần sau tuyệt đối đừng để ta gặp được, bằng không nhất định sẽ cho bọn chúng biết mặt!”
Trần Nghiệp liếc mắt nhìn Lý Tiêu Dao, không để ý đến hắn ta.
“Thím, ngươi từ từ nghỉ ngơi cho tốt, ta với Linh Nhi đi trước, đợi xử lý xong chuyện của Linh Nhi, chúng ta lại tới thăm ngươi.”
Nghe Trần Nghiệp nói là xử lý chuyện của vợ mình, đương nhiên Lý đại thẩm sẽ không ngản cản, bà ta vội vàng bảo: “Đưuọc được, các ngươi cứ đi bận việc trước đi… Tiêu Dao, giúp ta tiễn anh trai và chị dâu ngươi.”
Lý Tiêu Dao đáp một tiếng, đưa Trần Nghiệp và Triệu Linh Nhi ra ngoài.
Lúc đi đến đại sảnh, hắn ta không nhịn được mà hỏi: “Đại ca, ngươi và chị dâu định đi đâu vậy?”
Trần Nghiệp liếc mắt nhìn Lý Tiêu Dao, cười đáp: “Chị dâu ngươi là người nước Nam Chiếu, ta định đưa cô ấy về nhà nhận người thân, thuận tiện ngắm nhìn thế gian, xưng bá giang hồ!”
Hắn cố tình nói như thế.
Vốn lần này tới trấn Dư Hàng, Trần Nghiệp dự định dẫn cả Lý Tiêu Dao đi vì dù sao hắn cũng có nhiệm vụ trên người Lý Tiêu Dao. Chẳng qua chủ động mời mọc, nói không chừng sẽ phản tác dụng, dẫn đến lòng cảnh giác của Lý Tiêu Dao. Mà nước đi Trần Nghiệp đang dùng hiện tại chính là lạt mềm buộc chặt.
Trần Nghiệp đã từng xem tình tiết hiển nhiên biết trong lòng Lý Tiêu Dao cũng có một giấc mộng làm đại hiệp xưng bá giang hồ. Đối với một người trẻ tuổi từ nhỏ lớn lên ở trấn Dư Hàng mà nói, hiển nhiên cực kỳ tò mò về thế giới bên ngoài rồi.
Khi cốt truyện vừa mới bắt đầu, Lý Tiêu Dao đã nằm mơ thấy mình làm Tiên Kiếm…
Quả nhiên vừa nghe thấy Trần Nghiệp nói như thế, đôi mắt của Lý Tiêu Dao lập tức sáng ngời.
“Đại ca đợi đã!” Hắn ta hỏi: “Các ngươi muốn xưng bá giang hồ? Là loại đi đường thấy chuyện bất bình sẽ vung đao tương trợ sao?”
“Đúng vậy, sao thế?”
Nghe thấy Trần Nghiệp nói như vậy, Triệu Linh Nhi liếc mắt nhìn chồng với vẻ khó hiểu. Nhưng cô ta cũng rất thông minh, không hỏi nhiều gì.
Đôi mắt của Lý Tiêu Dao sáng ngời, chà sát tay với vẻ mong đợi: “Đại ca, chị dâu, có thể dẫn cả ta được không?”
“Dẫn ngươi đi?” Trần Nghiệp giả vờ khó xử, đáp: “Thím hẳn sẽ không đồng ý đâu? Còn nữa, hành tẩu giang hò cũng có sự nguy hiểm nhất định, tuy rằng thế giới bên ngoài muôn màu muôn vẻ nhưng kẻ xấu cũng rất nhiều. Tiêu Dao, ngươi không có võ công phòng thân, vẫn nên ngoan ngoãn ở lại nơi này đi!”
Hắn càng nói như vậy, Lý Tiêu Dao càng động lòng. Đặc biệt là câu “thế giới bên ngoài muôn màu muôn vẻ” đó vô cùng thu hút hắn ta.
“Ai nói ta không có võ công? Đại ca, ngươi cũng đừng coi thường ta nha.”
“Hửm? Ngươi có võ công trên người sao? Ngày trước lúc gặp ngươi cũng không thấy nói như vậy.”
“Thì ngươi cũng nói rồi đó, đấy là ngày trước rồi.” Lý Tiêu Dao cười hì hì, lại gần Trần Nghiệp nói với vẻ thần bí: “Đại ca, không giấu gì ngươi, đêm qua ta gặp được một Kiếm Tiên, hắn đã dạy ta vài chiêu ngự kiếm thuật, ta đã học được rồi.”
Trần Nghiệp vừa nghe đã biết tối qua Tửu Tiên Kiếm đã truyền dạy công phu cho Lý Tiêu Dao.
Đối với việc Lý Tiêu Dao nói hắn ta đã biết, Trần Nghiệp cũng tin.
Thân là đứa con của thiên mệnh, thiên phú của hắn ta vốn vô cùng nghịch thiên, công phu pháp thuật bình thường trên cơ bản hắn ta chỉ nhìn một lần là biết.
Trong cốt truyện nguyên tác, khi Lý Tiêu Dao vừa nhận ra Triệu Linh Nhi vẫn chưa biết gì cả, kết quả chưa đến một năm đã trở thành cao thủ đỉnh cấp đương thời, có thể so vài chiêu với Bái Nguyệt giáo chủ, cuối cùng càng lĩnh ngộ được tuyệt chiêu tất sát “Ái Vô Hận” giết chết Bái Nguyệt…
Xét từ điểm này đủ để chứng minh thiên phú của Lý Tiêu Dao nghịch thiên cỡ nào.
“Ngươi muốn đi theo chúng ta cũng không phải không được.”
Trần Nghiệp cố ý do dự bảo: “Nhưng bên thím…”
Lý Tiêu Dao lập tức nói: “Bên thím cứ để ta nói cho, đại ca, chị dâu, các ngươi đừng vội đi trước, đợi ta một lúc thôi.”
Vừa dứt lời, hắn ta đã vội vội vàng vàng chạy về, chuẩn bị tạm biệt Lý đại thẩm.
Đợi sau khi hắn ta đi, Triệu Linh Nhi mới hỏi: “Tiểu Bạch ca ca, chúng ta thật sự phải dẫn cả Tiêu Dao đi sao?”
Trần Nghiệp vừa cười vừa gật đầu: “Cho tiểu tử này trải nghiệm sự đời cũng tốt.”
“Nhưng…” Triệu Linh Nhi lúng túng nói: “Bà ngoại nói chuyến đi này của chúng ta khá nguy hiểm, Bái Nguyệt giáo sẽ không dễ dàng bỏ qua cho chúng ta, dẫn cả Tiêu Dao theo không phải sẽ liên lụy đến hắn hay sao?”
“Linh Nhi, ngươi tuyệt đối đừng coi thường Tiêu Dao.”
Trần Nghiệp nghiêm túc bảo: “Tiểu tử này có thiên phú dị bẩm, nói không chừng không đến bao lâu đã có thể trưởng thành giúp đỡ chúng ta rồi.”
Triệu Linh Nhi lại ngoan ngoãn đáp: “Ừm, ta biết rồi, Tiểu Bạch ca ca, Linh Nhi nghe ngươi hết.”
“Linh Nhi thật ngoan!”
…
Trần Nghiệp không đợi quá lâu, Lý Tiêu Dao dựa vào khả năng uốn ba tấc lưỡi của mình cuối cùng cũng thuyết phục được Lý đại thẩm. Hoặc là nói Lý đại thẩm cũng biết Lý Tiêu Dao đã trưởng thành, cố ý thả hắn ta đi.
Nuôi hắn ta lâu như vậy, đương nhiên Lý đại thẩm cũng biết cháu trai của bà ta là một người có chí hướng, giữ hắn ở lại trấn Dư Hàng mãi cũng không thích hợp.
Một lúc sau, Lý Tiêu Dao đeo cái bọc nhỏ hào hứng chạy ra ngoài tụ hợp với Trần Nghiệp.
Lý đại thẩm cũng ra ngoài tiễn, hốc mắt của bà ta hơi đỏ hoe. Bà ta nói với Trần Nghiệp: “Tiểu Bạch, ra ngoài hai anh em các ngươi phải chăm sóc lẫn nhau. Tiêu Dao là lần đầu tiên đi xa nhà, thân là anh lớn, ngươi phải chăm sóc hắn một chút đấy.”
“Thím yên tâm,Tiêu Dao là em trai ta, ta chắc chắn sẽ không để hắn chịu thiệt.”
Nghe thấy hắn nói như vậy, Lý đại thẩm gật đầu, lại dặn dò Lý Tiêu Dao: “Tiêu Dao, ở ngoài phải nghe lời đại ca ngươi, nhất định phải chú ý an toàn.”
“Ta biết rồi! Thím, ngươi còn không hiểu ta sao? Toàn bộ trấn này có ai lanh lợi bằng ta?”
“Tiểu tử thối…”
“Thím, cơ thể ngươi vừa mới khỏe lại, vẫn nên về nghi ngơi trước đi.”
“Không được, ta phải tiễn các ngươi đến bến tàu.”
“Vậy cũng được!”
“Tiểu tử thối, nhớ quay về thăm ta sớm một chút.”
Không thể không nói, đứa trẻ tự tay nuôi nấng tình cảm sẽ khác hẳn. Thái độ của thím đối với Trần Nghiệp là khác sáo, cũng mang theo một phần xa cách. Mà đối với Lý Tiêu Dao lại hoàn toàn coi hắn ta như con ruột.
Bởi vì sự kiên trì của Lý đại thẩm, cuối cùng phát triển thành toàn bộ hàng xóm đều tới hết.
Trên bến tàu, dần dà có không ít người tới tiễn đứng đó. Từ đó có thể thấy nhân duyên của Lý đại thẩm rất tốt. Mấy người này tới tiễn chắc chắn là nể mặt bà ta.
“Thím, bà con, tiết trời lạnh, đừng nán lại nữa, đều về hết cả đi!”
Chiếc thuyền chậm rãi đi xa.
Lý Tiêu Dao đứng trên sàn thuyền, ra sức vẫy tay với bà con.
Lúc sắp đi, hắn ta còn hào hứng vô cùng mà bây giờ nhìn thấy thím cách mình càng ngày càng xa, cảm giác buồn bã khi tạm biệt lại trào lên trong lòng…
Bạn cần đăng nhập để bình luận