Toàn Cầu Luân Hồi: Chỉ Có Ta Biết Cốt Truyện
Chương 858. Trở về, tin dữ của Mộ Dung Xuy Tuyết!
Chưa qua bao lâu, những siêu anh hùng khác cũng nhao nhao chạy tới chỗ của Trần Nghiệp. Trên mặt không ít người vẫn còn mang theo vẻ hoảng hốt chưa tan hết. Xem ra sự xuất hiện của Celestial này quả thật đã mang tới sự kinh hoàng không nhỏ cho mọi người.
Sở dĩ tất cả đều chạy tới chỗ Trần Nghiệp là vì hắn là người mạnh nhất Trái Đất!
Đối diện với kẻ địch cấp bậc như Celestial, mọi người hoàn toàn bó tay chịu trói, chỉ có thể đến bên Trần Nghiệp cầu sự trợ giúp.
“Này! Ai có thể nói cho ta biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì rồi không?”
“Tên to xác đó rốt cuộc là thứ gì?”
“Không phải nó nói muốn phán xét chúng ta sao? Sao lại biến mất rồi?”
“Là Trần đã tiêu diệt nó!”
“Cái gì? Nó thật sự bị tiêu diệt rồi sao? Ý ta là, nó thoạt nhìn còn to hơn cả một hành tinh…”
“Ta chỉ muốn biết quái vật giống như thế còn bao nhiêu trong vũ trụ?”
“Ta cảm thấy chúng ta nhất định phải bày ra một kế hoạch để ứng phó với nguy cơ tương tự như vậy!”
Mọi người mồm năm miệng mười thảo luận.
Trần Nghiệp thì lại ngồi trên sô pha nghỉ ngơi.
Rất lâu sau, cuối cùng hắn cũng mở miệng: “Yên lặng!”
Mọi người đều yên lặng nhìn về phía hắn, muốn biết hắn định nói gì.
“Ta phải đi rồi!” Trần Nghiệp thản nhiên bảo.
Lời này khiến tất cả mọi người đều sững sờ. Bọn họ vốn cho rằng hắn sẽ đưa ra kiến nghị gì đó nhưng không ngờ mở miệng lại nói phải đi.
“Ngươi định đi đâu?”
Natasha hỏi theo bản năng: “Đến hành tình khác?”
“Không, ta phải rời khỏi vũ trụ này!”
Nghe được lời này, không ít người đều kinh ngạc.
Chỉ có Doctor Strange là trông có vẻ hơi bình tĩnh, dường như đã sớm dự đoán trước được.
“Trần, ngươi đang nói đùa đúng không?” Tony không nhịn được mà hỏi.
“Ngươi nhìn ta giống như đang nói đùa sao?”
Trần Nghiệp hỏi ngược lại một câu, sau đó bảo: “Ta vốn không phải người của thế giới này, bây giờ ta chỉ muốn về đến quê hương của ta mà thôi.”
Nghe được lời này, sắc mặt của mọi người có hơi phức tạp.
Có người lo lắng hắn đi rồi lỡ như lại có một Celestial khác, vậy thế giới này sẽ tận thế mất.
Cũng có người cảm thấy hắn đi là một chuyện tốt. Dù sao thực lực của hắn cũng quá mạnh giống như thần linh. Không ai muốn trên đầu mình có một vị “thần” đè cả, cho dù vị thần này có là một tên quanh năm ru rú trong nhà thì cũng không được.
“Nhất định phải đi?” Natasha hỏi.
Trần Nghiệp gật đầu.
Sau đó hắn nhìn thời gian, thấy cách thời gian ở lại mà hệ thống đưa ra chỉ còn lại mười mấy phút nữa. Hắn lấy găng tay Vô Cực ra, gỡ hết toàn bộ sáu viên đá Vô Cực bên trên xuống.
“Stephen, những viên đá này ta muốn giao cho ngươi bảo quản, khá thích hợp!”
Trần Nghiệp nói xong, đưa năm viên đá Thời Gian, Không Gian, Linh Hồn, Trí Tuệ và Thực Tại qua. Về phần viên đá Sức Mạnh đương nhiên phải giữ lại còn hấp thụ.
Thực ra hắn cũng muốn đưa hết toàn bộ sáu viên đá Vô Cực ra hoặc là hấp thụ toàn bộ, nhưng đáng tiếc không được.
Phỏng chừng hắn đã đi trên đường sức mạnh cho nên ngoại trừ viên đá Sức Mạnh ra, những viên đá Vô Cực khác đều không có cách nào hấp thụ.
Nhìn Trần Nghiệp đưa năm viên đá Vộ Cực qua, Doctor Strange không hề từ chối mà vung tay một cái, cả năm viên đá Vô Cực đều biến mất.
Cơ thể của Doctor Strange rất yếu, đừng nói là trực tiếp chạm vào năm viên đá Vô Cực mà cho dù là một viên cũng có thể lấy mạng hắn ta.
Đối với việc Trần Nghiệp giao viên đá Vô Cực cho Doctor Strange bảo quản, mọi người đều không nói gì.
Người ta vốn là người bảo vệ viên đá Thời Gian cơ mà, giờ bảo vệ thêm vài viên đá cũng đã làm sao?
Nhưng có không ít người cảm thấy kỳ lạ, Trần Nghiệp vẫn giữ lại một viên đá Sức Mạnh là định làm gì?
Cuối cùng, hắn vẫn không giải thích.
Sau mười mấy phút, toàn bộ cơ thể hắn chậm rãi biến mất trong phòng, để lại một đám người với vẻ mặt ngơ ngác.
[Luân Hồi giả “Tu La” tôn kính, bạn đã hoàn thành nhiệm vụ và nhận được phần thưởng nhiệm vụ như sau!]
[Điểm Luân Hồi: Một trăm nghìn điểm.]
]Thẻ phó bản thử luyện x1 (Đã được đặt trong kho hàng cá nhân của bạn.)]
[Đèn hiệu chiều x1 (Vật phẩm đặc biệt, đã được đặt trong kho hàng cá nhân của bạn.)]
Trần Nghiệp vừa về đến không gian Luân Hồi đã nghe được tiếng nhắc nhở của hệ thống, đôi mắt hơi sáng lên. Ngược lại không phải vì phần thưởng tốt bao nhiêu mà là trên thực tế, những phần thưởng như vậy không xứng làm phần thưởng của phó bản thử luyện cho lắm.
Điều khiến hắn vui vẻ là trong phần thưởng lại có một thẻ phó bản thử luyện!
Vừa rồi trong phó bản thử luyện “Marvel” hắn đã hấp thụ hai ngọn lửa vĩnh hằng (một của mình) và một viên đá Sức Mạnh khiến tiến độ dung hợp sức mạnh pháp tắc của hắn đạt đến bảy mươi phần trăm!
Nếu như lần này lại tới một thế giới “Marvel” nữa để hắn lại có được ngọn lửa vĩnh hằng và viên đá Sức Mạnh, vậy tiến độ dung hợp sức mạnh pháp tắc của hắn nói không chừng sẽ đạt đến một trăm phần trăm, giúp hắn hoàn thành màn lột xác từ phàm nhân đến thần linh, trở thành bán thần!
Đây mới là cái mà hắn nhắm đến.
Những phần thưởng khác cho dù có nhiều bao nhiêu thì đối với hắn hiện tại mà nói cũng không có tác dụng lớn cho lắm.
Sau đó, Trần Nghiệp xuất hiện trong kho hàng cá nhân.
Trên giá hàng của hắn có thêm một thứ rất khéo léo, thoạt nhìn có hơi giống với đầu mũi thương.
“Đây là đèn hiệu chiều sao? Nó có tác dụng gì?”
Hắn cầm đèn hiệu lên với vẻ nghi ngờ, trong đầu lập tức vang lên giới thiệu: [Đèn hiệu chiều… một đèn hiệu vô cùng thần bí, ở trong không gian đặc biệt có lẽ sẽ có tác dụng không tưởng được!]
Đây là giới thiệu về đèn hiệu, vô cùng đơn giản, đơn giản như không nói…
Đôi mày của Trần Nghiệp nhíu chặt hơn.
“Không gian đặc biệt? Là không gian gì? Đèn hiệu chiều… lẽ nào nó chỉ có thể phát huy tác dụng vĩ độ cao hoặc là vĩ độ thấp?”
Mặc cho hắn suy đoán thế nào thì trước mắt cũng không có cách nào làm rõ thứ này cụ thể có công hiệu gì. Nhưng hắn cảm thấy nếu nó đã là phần thưởng của phó bản thử luyện vậy chắc chắn có tác dụng lớn!
Hắn đi ra khỏi kho hàng cá nhân.
Thời gian đã hơn bốn giờ sáng, không gian Luân Hồi còn chưa đến một giờ nữa sẽ đóng cửa, muốn cày phó bản cũng không đủ thời gian nên hắn quyết định trở về thế giới hiện thực ngủ một giấc.
Về đến nhà, trong phòng khách, Trần Vi Vi (trí tuệ nhân tạo Skynet) còn đang xem phim.
Nhìn thấy hắn đột nhiên xuất hiện, Trần Vi Vi cũng không bất ngờ chút nào mà chỉ vui vẻ hỏi: “Anh hai, ngươi về rồi? Tối nay vẫn thuận lợi chứ?”
Trần Nghiệp vừa cười vừa gật đầu, thoạt nhìn tâm trạng không tồi.
Mà tâm trạng của hắn quả thật rất tốt, thậm chí hắn cảm thấy nói không chừng ở phó bản tiếp theo có thể thành công thăng cấp thành bán thần.
“Có đói bụng không? Có muốn ta làm chút bữa khuya cho ngươi ăn không?” Trần Vi Vi lại hỏi.
Trần Nghiệp lắc đầu, liếc mắt nhìn trong ti vi đang chiếu cảnh nam nữ chính yêu đương, bảo: “Ta đi ngủ trước, ngươi mở nhỏ tiếng ti vi một chút.”
Trần Vi Vi cũng không phải nhân loại nên cô ta không cần nghỉ ngơi!
“Ta biết rồi!”
Ngay khi hắn ngủ chưa được bao lâu, nhà họ Tống ở cách đó không xa đang xảy ra một chuyện lớn chấn động toàn quốc!
Bạn cần đăng nhập để bình luận