Toàn Cầu Luân Hồi: Chỉ Có Ta Biết Cốt Truyện

Chương 1135. Phương lão ma học trộm võ công!

Chương 1135. Phương lão ma học trộm võ công!
Một đám đệ tử Phương gia ở sân luyện võ đang ra sức đứng tấn.
Có điều tư thế của đám đệ tử này đều rất lạ, chỉ thấy họ dang rộng hai tay rồi giơ lên cao, đồng thời giơ một chân lên, chân còn lại chống thẳng trên mặt đất.
Không giống với kiểu đứng tấn bình thường cho lắm.
Trần Nghiệp nhận ra thế đứng tấn của các đệ tử này rất giống với ‘thế Hạc’ trong ‘Tùng Hạc Vạn Thọ quyền’.
Rõ ràng là quyền pháp cơ bản của Hóa Vũ Môn cũng đã được lưu truyền ở chốn phàm tục.
Bên cạnh còn có một tráng hán trung niên cao lớn vạm vỡ đang giám sát và chỉ đạo cho các đệ tử Phương gia kia.
“Làm quan có cửu phẩm, mà người luyện võ chúng ta rèn luyện nhục thân cũng có cửu trọng.”
“Nếu có thể tu luyện tới tầng thứ chín là cấp độ Thần Biến thì không chỉ có sức mạnh vô cùng lớn mà thân thể cũng sẽ trở nên cực kỳ rắn chắc, đao thương bất nhập, ngũ mã không thể phanh thây nổi.”
“Bên trên Thần Biến chính là bí cảnh Thần Thông trong truyền thuyết...”
“Bí cảnh Thần Thông không hề tầm thường, người có thể đột phá tới bí cảnh Thần Thông đều là kẻ kinh tài tuyệt diễm, từ đó về sau trở thành thần tiên giữa đám người phàm, dù là Hoàng đế của vương triều gặp được đối phương cũng phải cung kính lễ nhượng.”
Một câu giải thích về giai thoại trong giới võ học thốt ra từ miệng vị tráng hán trung niên nọ.
Trên người tráng hán trung niên này mặc cẩm bào tử sắc, trông hoa lệ hơn đám đệ tử Phương gia trong sân nhiều, rõ ràng địa vị của người này cũng không thấp.
“Đồng thúc, hôm qua Phương gia chúng ta mở yến hội, nghe nói là vì Thanh Tuyết đường tỷ đột phá bí cảnh Thần Thông, trở thành đệ tử chân truyền của Hóa Vũ Môn, có phải thật không ạ?”
Một thiếu niên đột nhiên lên tiếng hỏi, tráng hán trung niên nghe thế thì cười đáp: “Không sai! Thánh chỉ của triều đình đang trên đường tới để sắc phong cho Thanh Tuyết tiểu thư làm Định Quốc công chúa nữa kìa.”
Nghe thế đám thiếu niên đều kinh ngạc hô lên: “Công chúa? Thanh Tuyết đường tỷ sắp trở thành công chúa rồi ư?”
“Tốt quá, vị thế của Phương gia chúng ta chắc chắn sẽ càng lớn mạnh hơn.”
“Thanh Tuyết đường tỷ thật lợi hại, ta cũng muốn học theo đường tỷ.”
...
Lúc này lại có một thiếu niên lớn tiếng hỏi: “Đồng thúc, đệ tử chân truyền của Hóa Vũ Môn đều rất lợi hại ư?”
Tráng hán trung niên gật đầu đáp: “Đương nhiên là lợi hại rồi, trở thành đệ tử chân truyền có thể học được thần tiên chi pháp của Hóa Vũ Môn, từ đó về sau tuổi thọ sánh ngang Nam Sơn, cũng sẽ không còn chỉ là người phàm tục nữa.”
“Nếu các ngươi không cố gắng thì chưa biết chừng sau trăm tuổi các ngươi chết già cả rồi nhưng Thanh Tuyết tiểu thư lại vẫn trẻ trung như cũ đấy.”
Câu này lại càng khiến đám thiếu niên kinh ngạc không ngớt.
Rất nhiều người càng tỏ vẻ khát khao, sau đó nghiêm túc đứng tấn hơn.
Thấy vậy tráng hán trung niên cũng hài lòng gật đầu.
Những lời hắn vừa nói đều là vì khích lệ các thiếu niên này.
Đột nhiên có một đệ tử nhìn trẻ tuổi nhất đột nhiên hỏi: “Đồng thúc, ta nghe nói cùng trở về với Thanh Tuyết đường tỷ còn có một vị đệ tử chân truyền khác của Hóa Vũ Môn, người này cũng là tiên nhân cảnh giới Thần Thông... Chúng ta có thể tìm hắn thỉnh giáo thần tiên chi pháp được không?”
Tráng hán trung niên nghe thế mặt liền đổi sắc, vội quát: “Không thể được! Vị công tử kia giờ là khách quý của Phương gia chúng ta, ngay cả gia chủ cũng không thể tùy tiện quấy rầy hắn! Các ngươi đừng có làm bừa, vạn nhất có gì động chạm tới quý nhân thì chẳng ai cứu được các ngươi đâu.”
Vừa hay lúc này tráng hán trung niên cũng trông thấy đoàn người Phương Thiến gần đó.
“Ồ? Chất nữ Phương Thiến dẫn theo nhiều người đi đâu thế?”
Hôm nay Trần Nghiệp không mặc cẩm y ngọc bào Phương gia chuẩn bị cho mình, chủ yếu là do hắn ngại quần áo quá rườm rà, thế nên chỉ mặc một bộ trường bào màu xanh đơn giản, mà hiện giờ khí tức của Trần Nghiệp đều đã thu liễm cả lại thế nên lúc hắn đứng giữa đoàn hộ vệ trông cũng chẳng có gì nổi bật cả.
Bởi vậy ngay từ cái nhìn đầu tiên vị tráng hán trung niên kia cũng chẳng hề để ý thấy hắn.
“Đồng thúc, gia chủ lệnh cho ta bồi Trần công tử dạo chơi...”
Phương Thiến vừa nói vừa không ngừng nháy mắt ra hiệu cho tráng hán trung niên.
Tráng hán trung niên này tên là Phương Đồng, cao thủ Nhục Thân cảnh Tiên Thiên tầng thứ bảy, còn có ngoại hiệu khác là ‘Cự Linh Thủ’, cũng coi như là nhân vật danh chấn bốn phương.
Chẳng qua rõ ràng chỉ số EQ của người này không được cao lắm, nếu không hắn cũng sẽ không chỉ là giáo đầu cho đám đệ tử trong Phương gia, chyên môn chỉ đạo đám trẻ này luyện võ.
Dù thấy Phương Thiến nháy mắt nhưng Phương Đồng lại chẳng hiểu gì cả.
“Trần công tử? Vị Trần công tử nào mà oách thế? Còn cần chất nữ ngươi bồi nữa?”
Vừa nói ánh mắt hắn vừa hướng về phía đám hộ vệ đằng sau.
Phương Thiến gượng cười, chỉ đành nói: “Đồng thúc ăn nói cẩn thận đấy, Trần công tử là khách quý của Phương gia, đệ tử chân truyền của Hóa Vũ Môn, thần tiên trong thế giới phàm tục đấy!”
Sau khi cảnh cáo một câu Phương Thiến vội quay người, quỳ xuống trước mặt Trần Nghiệp thỉnh tội.
“Trần công tử, Đồng thúc không cố tình đâu, hắn không biết thân phận của ngài nên lỡ lời, xin ngài thứ tội.”
Phương Đồng giật nảy mình, vội nhìn sang Trần Nghiệp, đột nhiên cảm thấy khuôn mặt này quả đúng là có chút quen mắt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận