Toàn Cầu Luân Hồi: Chỉ Có Ta Biết Cốt Truyện

Chương 1127. Chương 1127: Không coi ai ra gì!

Chương 1127. Chương 1127: Không coi ai ra gì!
“Trần sư đệ quả là chân nhân bất lộ tướng, vừa thể hiện đã khiến người khác kinh ngạc.”
Vừa trông thấy hắn Phương Thanh Tuyết đã lên tiếng khen ngợi.
Trần Nghiệp xua tay đáp: “Phương sư tỷ nếu coi ta là bằng hữu thì đừng khách sáo như vậy.”
Nghe thế trong đôi mắt đẹp đẽ của Phương Thanh Tuyết lóe lên một tia sáng, một nụ cười cũng xuất hiện trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng.
“Nếu đã vậy cũng mong Trần sư đệ cho biết lần này ngươi coi trọng thứ gì trên bảng Sơn Hà được không?”
Thứ Trần Nghiệp nhắm tới là phần thưởng cho người đứng thứ hai.
Đương nhiên chỉ có kẻ ngốc mới nói thẳng ra như thế.
“Ưu tiên nữ sĩ, Phương sư tỷ nói xem trong đống phần thưởng lần này ngươi muốn có thứ gì trước đi!”
Trần Nghiệp hỏi ngược lại.
Phương Thanh Tuyết khẽ cau hàng mày thanh tú, suy nghĩ một lát rồi đáp: “Không dối gạt Trần sư đệ, lần này ta nhất định phải giành được phần thưởng cho người đứng đầu bảng Sơn Hà!”
“Giờ ta đã tới cảnh giới Thần Biến viên mãn, chỉ còn thiếu một cơ hội là có thể đột phá bí cảnh Thần Thông. Mà Thần Thông đan chính là cơ hội ta đang cần.”
Nghe thế trong lòng Trần Nghiệp không khỏi cười thầm nhưng ngoài mặt lại cố ý tỏ vẻ trầm ngâm.
Sau một hồi lâu Trần Nghiệp mới lên tiếng: “Phương sư tỷ đã nói vậy thì ta đương nhiên sẽ thành toàn giúp sư tỷ, vị trí đứng đầu xin tặng lại sư tỷ, ta lấy vị trí thứ hai vậy.”
Thấy Trần Nghiệp đáp một cách dứt khoát như thế sắc mặt Phương Thanh Tuyết lại hơi rung động.
Nàng cứ cảm thấy vị Trần sư đệ trước mắt này có vẻ không có hứng với Thần Thông đan cho lắm.
Phương Thanh Tuyết là một nữ tử thông minh, dù trong lòng nàng đoán được như thế nhưng cũng sẽ không nói ra, ngược lại còn ghi nhớ nhân tình của Trần Nghiệp.
“Trần sư đệ, nếu ta có thể lấy được ngôi đầu bảng thì coi như ta đã thiếu một phần nhân tình của ngươi.”
Nghe thế Trần Nghiệp cười rộ lên.
“Sư tỷ khách khí rồi.”
Điều hắn muốn chính là nhân tình của Phương Thanh Tuyết.
Đợi khi nào Phương Thanh Tuyết nắm giữ Tiểu Số Mệnh Thuật như nội dung cốt truyện ban đầu thì hắn có thể lợi dụng nhân tình để học của nàng rồi nhỉ?
Sau đó hai người lại dựa theo quy tắc xếp hạng bảng Sơn Hà để bàn luận một lát, đảm bảo cả hai sẽ không chạm trán nhau trước trận quyết chiến cuối cùng.
Hai người chuyện trò rôm rả, dường như không hề coi các đối thủ khác ra gì, lần này Trần Nghiệp ở lại khoảng một giờ mới rời đi.
Đợi Trần Nghiệp rời đi nha hoàn Quyên Nhi mới lại gần rồi nói.
“Tiểu thư, sao ta cứ cảm thấy vị Trần công tử này vốn không định đứng đầu bảng thế?”
Phương Thanh Tuyết nghe thế thì liếc nhìn Quyên Nhi rồi mới tựa như vô ý hỏi: “Hả? Ngươi nói gì thế Quyên Nhi?”
“Ta cảm thấy có lẽ tiểu thư bị lừa rồi, Trần công tử đang cố ý nhường cho ngài, như thế không chỉ khiến tiểu thư nợ nhân tình của hắn mà còn lấy được phần thưởng hắn muốn nữa, đúng là một công đôi việc.”
Phương Thanh Tuyết nghe xong đột nhiên lại nói rằng: “Không tồi không tồi, Quyên Nhi, ngươi quả nhiên rất thông minh, là ta nhìn nhầm rồi, với tài trí của ngươi nếu cứ ở chỗ ta bưng trà rót nước chẳng khác nào mai một nhân tài, thôi ngươi nhanh thu dọn hành lý quay về Phương gia đi! Ta sẽ gửi thư cho gia chủ để hắn xé bỏ khế ước bán thân rồi trả lại tự do cho ngươi.”
Nghe thế Quyên Nhi không chỉ không cảm thấy vui mừng mà còn sợ tới nỗi tái mặt.
Nàng lập tức nhận ra chủ nhân của mình có lẽ đã nhận ra ý đồ của Trần Nghiệp từ lâu, nhưng người ta cố tình không vạch trần đối phương, đó mới là cách làm của người thông minh.
Mà việc nàng ăn nói lung tung đã phạm phải sai lầm rất lớn.
Nghĩ tới đây Quyên Nhi lập tức quỳ xuống cầu xin.
“Tiểu thư! Quyên Nhi biết sai rồi, xin tiểu thư đừng đuổi Quyên Nhi đi.”
Với thân phận của nàng hiện nay nếu thật sự bị Phương Thanh Tuyết đuổi đi thì chỉ có một con đường chết mà thôi.
Cuối cùng Quyên Nhi vẫn bị đuổi đi.
Bởi Phương Thanh Tuyết là kẻ vô cùng quyết đoán.
Chuyện nàng đã quyết định thì chắc chắn sẽ làm bằng được.
Lề mề, không quả quyết... là những điều chắc chắn không thể xuất hiện trên người Phương Thanh Tuyết.
Thời gian trôi nhanh.
Trong nháy mắt lại qua mấy tháng.
Gần tới cửa ải cuối năm, thời tiết cũng dần trở nên rét lạnh.
Trong một gian tiểu viện.
Trần Nghiệp đang nhàn nhã pha linh trà.
Các đệ tử khác, dù là đệ tử nội môn đi nữa thì cũng phải nhận nhiệm vụ, sau khi hoàn thành nhiệm vụ có được điểm cống hiến của tông môn mới đổi được công pháp và các loại linh thạch đan dược để tu luyện.
Mà Trần Nghiệp chưa từng làm những việc đó.
Không phải Trần Nghiệp không cần.
Ngược lại, có thể dựa vào việc đánh bại người khác để lấy điểm Luân Hồi thì lẽ ra Trần Nghiệp phải thường xuyên ra ngoài cày nhiệm vụ, khiêu chiến với người khác mới đúng.
Chẳng qua giờ Trần Nghiệp chướng mắt đối thủ gặp được khi làm nhiệm vụ, nói không chừng đi một chuyến cũng chỉ đạt được mấy chục điểm Luân Hồi mà thôi, thế nên hắn cũng lười ra ngoài, đợi khi nào trở thành đệ tử chân truyền thì mới nhận được những nhiệm vụ có độ khó cao hơn một chút.
Linh trà đã pha xong.
Trần Nghiệp nhấp một ngụm, lập tức cảm thấy thần thanh khí sảng.
Linh trà này đương nhiên là Phương Thanh Tuyết gửi tới.
Sau trận chiến xếp hạng bảng Sơn Hà quan hệ giữa hai người đã bước lên một tầm cao mới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận