Toàn Cầu Luân Hồi: Chỉ Có Ta Biết Cốt Truyện

Chương 1017. Tiêu Dao, đại ca ngươi quá mạnh! (1)

Chương 1017. Tiêu Dao, đại ca ngươi quá mạnh! (1)
“Lối vào nhà tướng quân ở đâu?” Lý Tiêu Dao quan sát nửa ngày: “Sao chúng ta vào được bây giờ?”
“Các ngươi không cần vào trong.” Trần Nghiệp đứng ra búng ngón tay một cái đã đánh nát bia mộ, lộ ra lối vào nhà tướng quân…
“Ở yên ngoài này đợi ta ra ngoài.”
Trong cốt truyện nguyên tác, Xích Quỷ Vương vô cùng lợi hại, nếu không phải đám người Lý Tiêu Dao là đứa con của thiên mệnh thì suýt chút nữa đã lật thuyền trong mương rồi.
Cho dù là như vậy, Xích Quỷ Vương vẫn đánh Lý Tiêu Dao đến gần chết, Lâm Nguyệt Như bị thương nặng hôn mê, cuối cùng vẫn là Triệu Linh Nhi bùng phát sức mạnh Nữ Oa mới giải quyết được Xích Quỷ Vương.
Tuy bây giờ Trần Nghiệp đã thay đổi cốt truyện, nhưng thực lực của đám người Lý Tiêu Dao vẫn ngang với tiến độ trong nguyên tác, cho bọn họ đi xuống đối mặt với Xích Quỷ Vương vẫn cực kỳ nguy hiểm.
Trần Nghiệp rèn luyện đoàn nhân vật chính là vì muốn mấy người này nhanh chóng trưởng thành, chứ không phải muốn bọn họ xảy ra chuyện không may. Dù sao thì trên người đám người Lý Tiêu Dao cũng có nhiệm vụ của hắn hết.
“Tiểu Bạch ca ca, ta đi chung với ngươi.” Triệu Linh Nhi vội vàng nói.
Trần Nghiệp biết cô ta không yên tâm về mình cũng không muốn tách khỏi mình, nhìn ánh mắt kiên định của Triệu Linh Nhi, cuối cùng hắn vẫn đồng ý.
“Vậy cũng được, Linh Nhi, lát nữa phải nghe theo chỉ thị của ta hết.”
“Đại ca, chúng ta cũng có thể giúp!” Lý Tiêu Dao bảo.
Trần Nghiệp liếc mắt nhìn Lý Tiêu Dao và Lâm Nguyệt Như nóng lòng muốn thử, nói: “Bên dưới có quá nhiều khí độc, công lực của các ngươi tạm thời vẫn chưa có cách nào kháng lại được sự xâm nhập của khí độc, ngoan ngoan ở lại trên này đi!”
“Bảo vệ Tấn Nguyên cho tốt!” Vất lại câu này, Trần Nghiệp dẫn Triệu Linh Nhi tiến vào trong nhà tướng quân.
Lý Tiêu Dao nhìn bóng người biến mất của đại ca và chị dâu mà vẫn thấy không cam lòng, nhưng hắn ta cũng không dám làm trái mệnh lệnh của Trần Nghiệp, gấp đến mức cả người ngứa ngáy khó chịu.
“Tiêu Dao thí chủ, đại ca ngươi nói đúng đó, chúng ta vẫn nên ở đây sẽ tốt hơn.” Lời này là Tiểu Thạch Đầu ở trong Phật châu nói.
Lý Tiêu Dao liếc mắt nhìn Phật châu, hỏi: “Này, Tiểu Thạch Đầu, Xích Quỷ vương thật sự lợi hại như vậy sao?”
“Lợi hại chứ, lợi hại hơn ngươi tưởng tượng nhiều, là yêu quái lợi hại nhất mà ta từng gặp… Ta cảm thấy… e là chỉ có Đạt Ma sư tổ mới có thể thu phục được nó thôi.”
Xích Quỷ Vương nuốt Thổ Linh Châu nên quả thật pháp lực rất mạnh.
“Chậc! Đó là do ngươi chưa chứng kiến sự lợi hại của đại ca ta mà thôi!” Lý Tiêu Dao hừ lạnh một tiếng, bảo.
Hắn ta vô cùng tự tin về thực lực của đại ca mình.
Lâm Nguyệt Như ở bên cạnh cũng như thế.
Sau vài phút…
“Grào!” Trong mộ tướng quân đột nhiên truyền tới một tiếng gào cực có lực xuyên thấu, hơn nữa còn có rất nhiều yêu khí phun ra từ lối vào, thổi mạnh tới khiến đám người Lâm Nguyệt Như và Lý Tiêu Dao ở trên mặt đất đều suýt thì đứng không vững được.
Sắc mặt của Lý Tiêu Dao lập tức thay đổi. “Yêu nghiệt thật lợi hại, đại ca sẽ không xảy ra chuyện đấy chứ?”
Lưu Tấn Nguyên cũng mang vẻ mặt kinh hoàng, Tiểu Thạch Đầu lại càng trốn kỹ trong Phật châu, hoàn toàn không dám thò đầu ra.
“Đồ ngứ ngẩn, nghĩ gì thế?” Lâm Nguyệt Như trừng mắt nhìn Lý Tiêu Dao, nói: “Tiểu Bạch ca lợi hại như thế, sao có khả năng xảy ra chyện được? Còn nữa, lẽ nào ngươi không nghe ra được tiếng vừa rồi đó kêu có hơi thảm hay sao? Ta thấy là tiếng kêu thảm của Xích Quỷ Vương gì đó trước khi chết thì có? Nói không chừng Tiểu Bạch ca sắp ra ngoài rồi.”
Nghe được lời này, mọi người lập tức sững sờ, nghĩ kỹ lại thì hình như tiếng hét vừa rồi quả thật có hơi không đúng, giống như tiếng kêu tuyệt vọng và không cam lòng hơn.
Vừa nghĩ như thế, tại lối vào mộ tướng quân đã xuất hiện bóng người của Trần Nghiệp và Triệu Linh Nhi.
“Tiểu Bạch ca về rồi.” Lâm Nguyệt Như mừng rỡ nói.
Lý Tiêu Dao quan sát đại ca và chị dâu từ trên xuống dưới một lượt, mở miệng hỏi: “Đại ca, chị dâu, hai người không sao chứ?”
“Ngươi nhìn bộ dáng của ta giống có sao lắm à?” Trần Nghiệp đáp với vẻ bất mãn.
Tính cách của Triệu Linh Nhi rất tốt, cười bảo: “Tiêu Dao, chúng ta không sao, tuy Xích Quỷ Vương lợi hại nhưng vẫn không phải đối thủ của Tiểu Bạch ca ca.”
Hai người thoạt nhìn quả thật bình an vô sự, thậm chí ngay cả quần áo cũng rất sạch sẽ.
“Nhìn thấy chưa!” Lâm Nguyệt Như đắc ý bảo: “Ta biết ngay trong thiên hạ này không có yêu quái gì có thể làm khó được Tiểu Bạch ca rồi mà.”
“Đúng đúng đúng, ngươi nói gì cũng đúng!” Lý Tiêu Dao chịu thua, lại có hơi khó ở trong người.
Lâm Nguyệt Như thấy thế lập tức bảo: “Sao thế? Lý Tiêu Dao, nhìn bộ dáng bất mãn của ngươi lẽ nào ngươi hy vọng Tiểu Bạch ca xảy ra chuyện?”
Nghe được lời này Trần Nghiệp cũng liếc mắt nhìn về phía Lý Tiêu Dao. Tuy rằng hắn không nổi giận nhưng Lý Tiêu Dao vẫn cảm thấy da dầu tê rần, sợ hãi vội vàng đáp: “Lâm Nguyệt Như, ngươi đừng có nói lung tung, ta từng nói lời này bao giờ hả?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận