Toàn Cầu Luân Hồi: Chỉ Có Ta Biết Cốt Truyện

Chương 1117. Rắc rối tới cửa!

Chương 1117. Rắc rối tới cửa!
“Nếu vậy sư đệ có muốn gia nhập liên minh của chúng ta không? Chắc sư đệ cũng nghe nói rồi, ngoại môn cạnh tranh rất khốc liệt, một người đơn đả độc đấu thì rất khó để giành được tài nguyên tu luyện. Trong liên minh của chúng ta các đệ tử ngoại môn luôn đoàn kết giúp đỡ nhau, dù không có sư huynh nội môn nào chống lưng cho nhưng hơn ở chỗ được tự do thoải mái, mọi người cùng chia sẻ tin tức và hỗ trợ lẫn nhau làm nhiệm vụ.”
Lúc đầu Trần Nghiệp định từ chối lời mời này.
Có điều câu thứ hai của đối phương lại khiến hắn thấy có chút hứng thú.
Nếu thật sự là tổ chức chia sẻ tin tức thì gia nhập cũng không có vấn đề gì.
“Đa tạ sư huynh, ta cần suy nghĩ một chút đã.”
Trần Nghiệp đáp.
Mấy thanh niên đối diện thấy Trần Nghiệp có vẻ quan tâm thì đều cười rộ lên.
“Đương nhiên rồi, sư đệ cứ suy nghĩ cho kỹ, cũng có thể đi hỏi thăm để biết thêm về liên minh của chúng ta.”
Đối phương nói xong thì rời đi, sau đó lại tới nơi khác tiếp tục mời chào người mới.
Trần Nghiệp cũng không ở lại lâu, sau khi hỏi thăm được vị trí của phòng số bảy mươi bảy khu Bính hắn cũng đi thẳng qua đó.
Phòng của đệ tử ngoại môn nhìn rất giống ký túc xá đời sau, chẳng qua nơi này không được đầy đủ như ký túc xá, một gian ở đây đủ để hai người cùng ở.
Nói cách khác là Trần Nghiệp còn có một người bạn cùng phòng.
Lúc Trần Nghiệp đi vào nhà đá đã thấy bạn cùng phòng đang tu luyện.
Thấy Trần Nghiệp người bạn cùng phòng kia lập tức đứng lên, niềm nở chào hỏi “Vị sư đệ này mới tới phải không? Chào sư đệ, tại hạ là Lục Chính Lâm, tới từ Càn Nguyên quốc.”
Người ta đã khách khí như vậy thì đương nhiên Trần Nghiệp cũng không thể tỏ vẻ lạnh lùng được, hắn đáp: “Chào Lục sư huynh, tại hạ là Trần Nghiệp, đến từ vương triều Đại Ly.”
Trần Nghiệp không nói lung tung mà theo trí nhớ của thân thể này thì cố hương của Trần Nghiệp đúng là quận nào đó trong vương triều Đại Ly thật.
“Vương triều Đại Ly?”
Lục Chính Lâm cười nói: “Ta từng đi qua rồi, nơi đó đất rộng của nhiều, là nơi không tệ.” Vị Lục sư huynh này rõ ràng là một kẻ thích nói chuyện.
Sau đó hắn kéo Trần Nghiệp hàn huyên đủ thứ chuyện.
Trần Nghiệp có hơi sốt ruột, nhưng nhờ Lục Chính Lâm mà hắn cũng biết thêm nhiều chuyện, lúc hai người đang tán gẫu hăng say thì bên ngoài lại vang lên tiếng xôn xao.
Ngay sau đó.
Cửa nhà đá bị người nào đó đẩy mạnh ra, mấy đệ tử ngoại môn hùng hổ lao vào trong.
Hai người trong đó còn đang bị thương.
Chuyện xảy ra bất ngờ làm Lục Chính Lâm sợ phát khiếp, ngơ ngác nhìn đám người kia.
Trần Nghiệp thì vẫn bình tĩnh như thường.
Có vẻ như hắn đã đoán được sẽ có rắc rối tìm tới cửa từ đầu rồi.
“Ai là Trần Nghiệp.”
Một tên đệ tử ngoại môn lớn tiếng quát hỏi.
Lục Chính Lâm theo bản năng quay sang nhìn Trần Nghiệp.
Trần Nghiệp cũng không giả vờ sợ hãi, hắn thản nhiên đáp: “Mấy vị sư huynh này tìm ta có việc gì?”
“Tên nhãi con, ngươi dám đả thương sư huynh đồng môn ngay tại Hóa Vũ Môn hả? Ngươi đã biết tội chưa!”
Không sai.
Hai đệ tử bị thương kia chính là hai người chặn đường Trần Nghiệp ngoài cửa lúc trước.
“Đầu tiên là bọn hắn ra tay trước.”
“Thứ hai, lúc động thủ là bên ngoài sơn môn, không hề nằm trong tông môn.”
Trần Nghiệp thản nhiên nói: “Sao đây? Bản thân tài nghệ không ra gì, muốn bắt nạt người mới nhưng ngược lại còn bị đánh cho một trận, giờ lại không biết nhục tìm đồng lõa tới báo thù à?”
Lúc này ngoài cửa có rất nhiều đệ tử ngoại môn tới xem trò vui.
Lời Trần Nghiệp nói làm cả đám người cười ầm lên!
Mọi người đều nhìn qua hai đệ tử ngoại môn bị thương kia với vẻ khinh thường, hai tên đó thấy vậy thì đỏ bừng mặt, vừa tức lại vừa lo.
“Làm càn!!”
Một tiếng hét lớn vang lên.
Trong đám đệ tử ngoại môn tới gây sự có một tráng hán bước ra, hắn lạnh lùng nhìn chòng chọc vào Trần Nghiệp.
Người này có vẻ như kẻ dẫn đầu, bước chân vững vàng, vóc dáng vạm vỡ, nhìn qua cũng thấy không phải là kẻ dễ chọc.
“Ngươi to gan thật đấy, tới chúng ta...”
Chưa đợi tráng hán kia nói xong Trần Nghiệp đã ngắt lời: “Đừng nói nhảm nữa, không phải là muốn báo thù sao? Ta cho các ngươi một cơ hội, cùng tới lôi đài sinh tử! Ký giấy sinh tử, bất luận sống chết!”
Trong Hóa Vũ Môn có điều luật cấm các đệ tử giết hại lẫn nhau.
Thế nhưng nếu có mâu thuẫn thì vẫn có thể đưa nhau lên lôi đài giải quyết.
Trên lôi đài sinh tử dù có đánh chết đối thủ cũng không bị coi là vi phạm quy củ của tông môn!
Thấy Trần Nghiệp nói thế mọi người đều sững ra.
Cả đám sửng sốt nhìn Trần Nghiệp, không ai ngờ một đệ tử vừa nhập môn lại to gan tới mức này!
Mấy tên đệ tử ngoại môn tới gây sự cũng sững người, cả đám đã bị cách hành xử kỳ lạ của Trần Nghiệp làm ngơ ra.
Không thấy ai đáp lại, Trần Nghiệp lại nói tiếp: “Sao? Sợ à? Ta có thể cho các ngươi cùng lên một lượt!”
Hắn vừa dứt lời mọi người lại càng khiếp sợ hơn.
Nếu như nói lúc trước Trần Nghiệp đề xuất việc đưa nhau lên lôi đài sinh tử quyết đấu khiến những người khác cho rằng Trần Nghiệp là kẻ to gan liều lĩnh.
Thì lúc này ý định để các đệ tử ngoại môn kia cùng xông lên một lượt lại có thể coi là do đầu óc có vấn đề.
Thậm chí còn có thể nói đó là hành động cực kỳ ngu xuẩn nữa kìa.
“Thằng nhãi con, gan lớn đấy!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận