Toàn Cầu Luân Hồi: Chỉ Có Ta Biết Cốt Truyện

Chương 1042. Dọa vô số người sợ xỉu!

Chương 1042. Dọa vô số người sợ xỉu!
Trong lúc nhất thời, đại quân địa ngục đông nghìn nghịt lao tới đều dừng lại!
Toàn bộ đám lâu la đã chết hết!
Ma thần cũng không tiến lên tiếp nữa, ánh mắt nhìn Trần Nghiệp với vẻ nghi ngờ và hoang mang.
Bọn chúng cảm giác được khí tức khủng khiếp mang thần tính trên người Trần Nghiệp, sinh ra nỗi sợ hãi từ tận đáy lòng.
Mà nỗi sợ chính là ngọn nguồn của yếu đuối.
Ngay sau đó, Trần Nghiệp hoàn toàn không cho đám ma thần này cơ hội phản kháng mà trực tiếp phát động năng lực của trái Soru Soru.
Chỉ thấy hắn vung tay một cái, linh hồn của những ma vật này đều bay ra khỏi bản thể của chúng tập trung lại bên cạnh Trần Nghiệp.
Mất đi linh hồn, đám ma thần lập tức tử vong.
Có vài ma thần thậm chí là sự tồn tại thể linh hồn cũng đều bị Trần Nghiệp khống chế.
Chỉ trong vài lần hít thở mà thôi, đại quân ma vật địa ngục vừa rồi còn rất hoành tráng, trải khắp núi đồi bây giờ đều chết sạch!
Những ma vật địa ngục bên cánh cửa màu đỏ cảm giác được khí tức của Trần Nghiệp, hoàn toàn không dám thò đầu ra.
Trong chớp mắt, Thục Sơn náo nhiệt trở nên yên tĩnh không tiếng động.
Các đệ tử Thục Sơn kinh ngạc đến ngây người.
Lúc này ở trong mắt bọn họ, Trần Nghiệp chính là sự tồn tại giống như thiên thần. Thục Sơn Kiếm Thánh sớm đã được lĩnh giáo thực lực của Trần Nghiệp, lúc này cũng mang bộ dáng khó tin.
Cuối cùng hắn ta cũng hiểu trước đó khi luận bàn với Trần Nghiệp, Trần Nghiệp đã nương tay với mình thế nào…
Cho dù là Đứa con của địa ngục ở trên đỉnh núi nhìn thấy biểu hiện của hắn, trên gương mặt yêu dị cũng mất đi nụ cười ưu nhã thường trực…
“Người này là ai vậy?”
“Mạnh quá, sẽ không phải thần tiên đấy chứ?”
“Chắc chắn là thần tiên hạ phàm, tới đây tiêu diệt mấy thiên ma ngoại vực này rồi.”
“Ta tu hành hai mươi năm rồi cũng chưa từng thấy cảnh này bao giờ, ngay cả liếc mắt nhìn hắn một cái cũng thấy đầu váng mắt hoa, tâm thần mất ổn định… Đây chính là thần tiên sao? Đáng sợ quá đi mất!”
“Hình như quen sư đệ sư muội mới tới, chưởng môn cũng biết.”
“Thật không ngờ chưởng môn của chúng ta lại quen biết thần tiên đấy?”
Đám đệ tử Thục Sơn bàn luận sôi nổi.
Đệ tử Thục Sơn có thể sống sót dưới tai họa này đều là hạng người tu luyện nhiều năm, công lực cao thâm, thuộc tốp tinh anh của Thục Sơn, lực ý chí cũng đủ lớn mạnh, có thể miễn cưỡng chống chọi lại thần uy của Trần Nghiệp.
Đương nhiên, chủ yếu là vì thần uy của Trần Nghiệp cũng không nhắm vào bọn họ.
Lúc này thứ bọn họ nhìn thấy cũng chỉ là bóng lưng của hắn mà thôi. Nếu bọn họ dám đối diện với hắn, đối đầu chính diện với Trần Nghiệp thì cũng sẽ giống như đám ma vật địa ngục đó, tinh thần sụp đổ trong nháy mắt mà chết!
Thục Sơn Kiếm Thánh nghe thấy tiếng bàn luận của chúng đệ tử, trong lòng cũng có hơi nhạt thếch.
Trước kia, hắn ta mới là tín ngưỡng trong lòng những đệ tử này, nhưng hôm nay gặp phải kẻ địch mạnh hơn, vị lãnh tụ tinh thần như hắn ta lại rất thê thảm, cũng khiến tín ngưỡng của các đệ tử Thục Sơn lung lay đổ vỡ…
Nếu không phải Trần Nghiệp xuất hiện thì chỉ sợ cơ nghiệp của Thục Sơn đã bị hủy hoại trong hôm nay rồi.
Nhưng Thục Sơn Kiếm Thánh cũng không oán trời trách người. Hắn ta đã tu luyện đến cực hạn của phái Thục Sơn, hơn nữa còn thành công nhập đạo, nói một cách không hề khoa trương thì cũng là bán thần tiên trong con người, có khả năng phi thăng bất cứ lúc nào.
Tai họa ngày hôm nay cũng không phải trách nhiệm của hắn ta mà thật ra là do kẻ địch quá mạnh.
Ma vật trên đỉnh núi đó đã vượt qua sự hiểu biết của Kiếm Thánh Thục Sơn.
Bây giờ hắn ta chỉ có thể gửi gắm hy vọng vào Trần Nghiệp có thể đối phó được với quái vật đó.

Trên đỉnh núi, Đứa con của địa ngục nhìn thấy tư thế như thiên thần đó của Trần Nghiệp, trên gương mặt yêu dị mất đi nụ cười, hơn nữa còn nhíu mày, nhưng rất nhanh nụ cười ưu nhã đó lại xuất hiện trở lại trên gương mặt của hắn ta.
Lúc này, Trần Nghiệp thoạt nhìn đã mạnh hơn lần trước khi xuống địa ngục, ép hắn ta giao Phong Thần ra không biết bao nhiêu.
Nhưng Đứa con của địa ngục đã nhìn ra được độ nông sâu của Trần Nghiệp.
Không đủ quan ngại!
Tuy rằng Đứa con của địa ngục nghĩ như thế, nhưng vị Luân Hồi giả bên cạnh hắn ta lại không nghĩ như vậy.
Vị Luân Hồi giả này mặc một bộ đồng phục của đệ tử Thục Sơn, rõ ràng là đã trà trộn vào kiếm phái Thục Sơn từ lâu rồi, nhìn thấy biểu hiện mạnh mẽ của Trần Nghiệp thật sự dọa vị Luân Hồi giả này sợ không nhẹ!
Hắn ta hoàn toàn không ngờ, ngày trước Tu La vẫn chỉ là một tên vô danh tiểu tốt, nhưng trong khoảng thời gian ngắn lại có thể trưởng thành đến mức độ đáng sợ như thế. Chỉ là khí thể tản ra đơn giản thôi đã khiến vô số ma vật địa ngục tử vong rồi. Thậm chí ngay cả mấy đại lão đỉnh cấp trên bảng xếp hạng này như hắn ta cũng có hơi không đỡ được mà đầu váng mắt hoa.
“Tu La! Vậy mà ngươi…”
Vị Luân Hồi giả này nhìn tư thế vĩ ngạn đó của Trần Nghiệp mà kinh hoàng, vội vàng hỏi Đứa con của địa ngục ở bên cạnh: “Thưa ngài, ngài có thể nhìn ra được bây giờ Tu La mạnh đến đâu rồi không?”
Câu hỏi này rất có trình độ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận