Toàn Cầu Luân Hồi: Chỉ Có Ta Biết Cốt Truyện
Chương 883. Báo cáo! Chúng ta đã tìm được ngoại viện!
Từ sau khi trên hành tinh này xuất hiện hung thú, nhân loại và hung thú đã bùng phát trận chiến kéo dài!
Mới đầu con người còn có thể thông qua vũ khí mạnh mẽ để giành được thắng lợi chiến tranh, nhưng hung thú vẫn luôn đang tiến hóa. Rất nhanh, hung thú cấp hai, hung thú cấp ba, hung thú cấp bốn… giống như măng mọc sau mưa liên tiếp xuất hiện.
Đặc biệt là sau khi xuất hiện thú vương cấp năm trực tiếp mang tới thảm họa toàn cầu cho nhân loại!
Vì vũ khí nhân loại đã không có cách nào giết chết được thú vương cấp năm!
Điều khủng khiếp hơn là thú vương cấp năm sở hữu một loại năng lực thiên phú mang tính hủy diệt có lực phá hoại cực kỳ mạnh mẽ.
Từ khi thú vương cấp năm xuất hiện, còn chưa đầy bốn năm hàng chục tỷ người trên thế giới tbây giờ chỉ còn lại một phần mười tồn tại. Những nhân loại may mắn còn sống sót này đều chuyển từ mặt đất xuống lòng đất sinh sống, thành lập vội thành phố dưới lòng đất.
Thành phố ngầm số hai chính là một tốp thành phố ngầm sớm nhất được xây dựng. Tuy rằng thiết bị vẫn rất thô sơ như cũ, không gian cũng không lớn nhưng có thể chứa được hàng triệu cư dân.
Chen chúc, hỗn loạn, là những miêu tả chân thật về thành phố này.
Người sống ở thành phố ngầm số hai gần như người nào cũng sống rất khó khăn.
Nhưng cho dù là như vậy, dường như ông trời vẫn không muốn bỏ qua cho những người may mắn còn sống sót trong thành phố này. Vài ngày trước, một thú vương không biết từ con đường nào đã phát hiện ra sự tồn tại của thành phố ngầm số hai.
Lý Mộng Điệp dẫn đầu tiểu đội trinh sát nhiều lần tạo ra động tĩnh muốn dụ thú vương này rời đi nhưng kết quả lại kết thúc bằng thất bại.
Dường như sau khi thú vương này xác định được vị trí phương hướng của thành phố ngầm số hai đã dẫn theo rất nhiều hung thú lao tới.
Bây giờ, thị dân ở thành phố ngầm số hai đều đã nhận được tin tức mà Lý Mộng Điệp truyền về. Rất nhiều thị dân đều sợ phát khóc, khiến toàn bộ thành phố ngầm tràn ngập trong tiếng khóc, bầu không khí lộ rõ vẻ cực kỳ buồn thương.
Không phải bọn họ không muốn rời đi mà là hoàn toàn không còn nơi nào để đi nữa.
Bây giờ trên mặt đất đều là hung thú, đi đâu cũng phải chết, về phần có thể đến thành phố khác hay không?
Xin lỗi! Cũng không thể!
Vì mỗi một thành phố ngầm đều chật kín người, hoàn toàn không có cách nào tiếp nhận người khác…
Lúc này, trong căn nhà đất đơn sơ, những người lãnh đạo chính của thành phố ngầm số hai toàn bộ đều tập trung ở đây.
“Căn cứ theo tin tức mà đội trưởng Lý truyền về thì đại khái sau hai tiếng nữa thú vương này sẽ tới đây…”
Nghe được lời của thị trưởng, sắc mặt của mỗi một người trong nhà đất đều trở nên trắng bệch, câu này còn có một tầng nghĩa khác, đó chính là tính mệnh của bọn họ chỉ còn lại nhiều nhất hai tiếng.
Sau hai tiếng, toàn bộ người ở đây đều sẽ chào đón cái chết!
Cũng không phải bọn họ muốn ngồi đợi chết mà là bị thú vương cấp năm nhìn trúng hoàn toàn không có cách nào suy nghĩ được. Bất cứ cách nào có thể nghĩ được ở trước mặt thú vương đều không thể chịu nổi một kích. Có lẽ rời khỏi thành phó ngầm mới tốt, còn có thể có số ít người tồn tại.
Nhưng sống ở trên mặt đất chính là cả ngày lo lắng bất an, lỡ như đụng phải một vài thú vương quỷ dị sẽ chết cực thảm.
Cách sống như vậy còn không bằng chết thật sảng khoái!
Thấy không người nào nói chuyện, thị trưởng thở dài một tiếng, sau đó nói: “Các đồng nghiệp, rất mừng vì trong giai đoạn cuối cùng của đời người được làm việc chung với các ngươi!”
“Nhân lúc bây giờ còn chút thời gian, mọi người đều về ở bên cạnh người nhà mình đi!”
Rất dễ nhận thấy, thị trưởng cũng đã từ bỏ đấu tranh rồi.
Mọi người nghe thế, trên mặt người nào cũng lộ ra vẻ đau đớn nhưng lại không biết làm thế nào. Dần dần, có người bắt đầu đứng dậy, chuẩn bị về nhà đoàn tụ với người nhà, cho dù chết cũng phải chết chung với người nhà.
Nhưng cũng có người không cam lòng cứ từ bỏ như vậy.
Chỉ thấy một người trung niên đột nhiên đứng phắt dậy, lớn tiếng nói: “Thị trưởng, chúng ta cứ từ bỏ như vậy sao? Trong thành phó này có hơn một triệu người đó!”
Thị trưởng nhìn người trung niên này, thở dài một tiếng: “Toàn bộ cách mà ngươi có thể nghĩ được đều không làm nên trò trống gì trước mặt thú vương.”
“Vậy cũng không nên từ bỏ dễ dàng như vậy!”
Người trung niên tức giận nói: “Con của tôi mới sáu tuổi thôi! Trong thành phố này còn có rất nhiều đứa trẻ lớn như con bé, cuộc đời của bọn trẻ mới vừa bắt đầu, chúng ta không thể từ bỏ sinh mệnh thay bọn trẻ như vậy được, cho dù là chiến đấu đến một khắc cuối cùng!”
Nghe thấy tiếng gào thét tức giận của người trung niên, những người khác đều im lặng không nói. Bọn họ có thể hiểu được tâm trạng của người trung niên.
Nhưng… có vài chuyện không phải cứ cố gắng, cứ đấu tranh là có thể thay đổi được kết quả.
Ngay khi thị trưởng đang không biết nên nói thế nào thì máy liên lạc trên người hắn đột nhiên truyền tới một giọng nói: “Tiểu đội Cáo Trắng gọi tổng bộ! Nhận được xin trả lời!”
Giọng nói trong trẻo rõ ràng.
Mà lúc này trong phòng họp không có người nào nói chuyện lại vô cùng yên tĩnh, cho nên mọi người đều có thể nghe được… giọng nói này chính là con gái của thị trưởng: Lý Mộng Điệp.
“Đây là tổng bộ!” Thị trưởng đáp lời.
Nghe được giọng nói của thị trưởng, đầu bên kia máy liên lạc rõ ràng dừng một chút, sau đó nói: “Tiểu đội Cáo Trắng xin được trở về căn cứ.”
Yêu cầu này khiến thị trưởng nhíu mày. Ở loại thời điểm này trở về thành phố ngầm số hai không khác nào tìm đường chết! Thân là cha, Lý Chấn Dân đương nhiên không hy vọng con gái mình trở về.
“Xin hãy nói nguyên nhân!”
Lý Mộng điệp đáp: “Chúng ta đã tìm được ngoại viện!”
Sau nửa tiếng, một nhóm người bụi bặm mệt mỏi tới lối vào thành phố ngầm số hai.
“Ngài chủ nhóm, chúng ta đến rồi.”
Trần Nghiệp nghe vậy cũng nhìn về phía lối vào.
Cái gọi là lối vào chính là một hang động hơn nữa còn là lối đi xuống dưới, từ ngoài nhìn vào quả thật khá bí mật.
Sau đó hắn cùng đám người Lý Mộng Điệp đi vào trong sơn động. Thông qua thông đạo dài, mọi người tới bên ngoài một cánh cửa sắt lớn. Lý Mộng Điệp tới bên camera của cửa sắt, cởi mặt nạ trên mặt lộ ra một gương mặt tinh xảo nhắm thẳng vào camera chào hỏi.
Rất nhanh sau cánh cửa sắt lớn đã truyền tới tiếng động của máy móc vận hành. Cửa sắt cũng đang chậm rãi mở ra, lộ ra một nhóm người thị trưởng Lý đã đợi nhiều giờ.
Nhìn thấy cha mình, đôi mắt của Lý Mộng Điệp sáng lên, trên gương mặt xinh đẹp hiện ra vẻ mừng rỡ. Nhưng cô ta vẫn nghiêm túc đi lên cúi người chào: “Thị trưởng, tiểu đội Cáo Trắng báo cáo, toàn đội bảy người đến giờ còn năm.”
Còn có hai người trước đó vì dụ thú vương đi không cẩn thận bị thú vương bay bắt đi…
Nhìn thấy vẻ mệt mỏi trên gương mặt xinh đẹp của con gái, trong lòng Lý Chấn Dân đau đớn, lộ ra nụ cười bảo: “Có thể về là tốt rồi!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận