Toàn Cầu Luân Hồi: Chỉ Có Ta Biết Cốt Truyện
Chương 890. Lời thỉnh cầu của anh hùng D Garp!
Muốn đổi được thuốc bắt Trái Ác Quỷ cần đến mười nghìn điểm. Bây giờ Trần Nghiệp mới được một nghìn điểm, còn lâu mới đủ.
Chuyện này không gấp, đợi khi những thành viên nhóm đó mời hắn giúp đỡ, đến khi đó điểm sẽ tự động tới thôi.
Ngay đúng lúc này, bên ngoài cửa văn phòng đột nhiên truyền tới tiếng động.
“Phó đô đốc D Garp, đô đốc Tu La thật sự không có ở bên trong…” Hình như vệ binh của Trần Nghiệp đang ngăn cản người nào đó.
Ngay sau đó, “cạch” một tiếng, cửa lớn của văn phòng bị người nặng nề đẩy ra từ bên ngoài. Một người già đầu óc bạc phơ, dáng người to lớn sải bước tiến vào.
Đó chính là anh hùng của hải quân: D Garp!
Nhìn thấy Trần Nghiệp ngồi trên sô pha D Garp sững sờ, sau đó lớn tiếng trách mắng vệ binh phía sau: “Tiểu quỷ khốn nạn, không phải đô đốc Tu La đang ở trong văn phòng hay sao? Ngay cả một lão già mà ngươi cũng lừa?”
Vệ binh đó nhìn thấy Trần Nghiệp đã sớm trợn trừng mắt há hốc mồm. Hắn ta nhớ trước đó gõ cửa tiến vào Trần Nghiệp cũng không có ở đây, tại sao bây giờ lại xuất hiện rồi?
Bị D Garp mắng chửi một trận, vệ binh hoàn toàn không biết nên nói gì, chỉ có thể mang vẻ mặt khổ sở lặng lẽ hứng chịu nước miếng của hắn ta.
Trần Nghiệp vừa cười vừa phất tay cho vệ binh ra ngoài.
Vệ binh lập tức như được đại xá, vội vàng chạy ra khỏi phòng.
“Phó đô đốc D Garp, không biết tới chỗ ta là có chuyện gì sao?” Trần Nghiệp mở miệng hỏi.
Đối với lão già trước mặt này trong lòng Trần Nghiệp vẫn có hảo cảm.
D Garp tùy tiện ngồi xuống sô pha nhìn Trần Nghiệp và bảo: “Cậu Tu La, lão phu quả thật có một chuyện muốn mời ngươi giúp.”
“Ồ? Mời nói.”
“Lão phu muốn mời ngươi ra trận bắt tiểu tử Luffy đó về đây!”
Nghe được lời thỉnh cầu này của hắn ta, Trần Nghiệp có hơi ngạc nhiên. Hắn nghĩ một chút rồi mới hỏi: “Phó đô đốc D Garp, đây là nhiệm vụ bắt giữ của hải quân sao?”
“Không, đây là thỉnh cầu cá nhân của lão phu.”
Trần Nghiệp không nói gì mà chỉ nhìn D Garp vớ vẻ nghi ngờ.
D Garp ho một tiếng, nói: “Ta có được tin tức thằng nhãi con Luffy đó đã theo tên khốn Rayleigh tu hành trên đảo vô danh, lão phu hy vọng ngươi có thể bắt được hắn về sau đó mang theo bên cạnh ngươi!”
Sở dĩ hắn ta có suy nghĩ này thật ra cũng là vì sự xuất hiện của Trần Nghiệp. Trần Nghiệp thể hiện quá mạnh, dù ở trên biển cả cũng hoàn toàn có thể xây dựng một thế lực cấp hoàng. Có hắn gia nhập thực lực của hải quân trực tiếp tăng lên một cấp bậc. Lúc này còn đi làm hải tặc không chỉ không có tương lai mà thậm chí còn nguy hiểm tới tính mạng.
D Garp đã mất đi một đứa cháu trai như Ace, không muốn Luffy cũng nối gót theo Ace. Cho nên hắn ta mới nghĩ ra ý kiến này kêu Trần Nghiệp quản thúc Luffy!
“Phó đô đốc D Garp, tại sao lại chọn ta?” Trần Nghiệp mở miệng hỏi.
D Garp nghe thế sắc mặt có hơi lúng túng, nhưng vẫn nói thật: “Luffy là cháu trai của ta, thằng nhãi con này lại chọn làm một hải tặc, thật ra… cha nó cũng là một tên khốn nạn, là kẻ địch hàng đầu của chính phủ, cho nên chỉ có ngươi ra mặt Sakazuki mới không nhắc lại chuyện cũ với Luffy, ngay cả tổng tư lệnh Kong cũng sẽ nể mặt ngươi!”
Nghe được lời giải thích của hắn ta, lúc này Trần Nghiệp mới hiểu suy nghĩ của hắn ta.
“Phó đô đốc D Garp, ngươi quá đề cao ta rồi, mặt mũi của ta không lớn như ngươi tưởng đâu.”
“Không! Ngươi có thể bắt được Râu Đen trở về đã chứng minh ngươi có sức mạnh có thể khống chế biển cả, bây giờ cho dù là chính phủ thế giới cũng biết tên tuổi của ngươi.”
Trần Nghiệp im lặng, trước không nói lời của D Garp là thật hay giả nhưng chỉ riêng với tính cách của Luffy đã khiến người vô cùng đau đầu rồi.
Kêu hắn ta đi quản giáo còn không phải khiến hắn phiền chết hay sao?
Hơn nữa giúp D Garp quản giáo Luffy không có một chút lợi ích nào cả.
Lão già trước mặt này cũng không nói lấy ra lợi ích gì để trao đổi mà chỉ tới tìm hắn giúp đỡ, có phải tim quá lớn rồi hay không?
Nhưng với tính cách của D Garp hình như cũng quả thật là như vậy…
“Xin lỗi, phó đô đốc D Garp, ta có thể giúp ngươi bắt Luffy về nhưng quản giáo người thì ta không có bất cứ kinh nghiệm nào hết, Luffy vẫn nên giao cho ngươi tự quản giáo đi!”
D Garp nghe vậy, trên mặt lộ ra vẻ thất vọng, Trần Nghiệp lại không mảy mảy đả động gì.
Tuy rằng hắn rất có hảo cảm với lão già trước mặt này, nhưng chuyện phiền phức không có lợi ích hắn tuyệt đối sẽ không lãng phí sức lực của mình tham gia vào. Có thời gian này còn không bằng ngủ một giấc no nê trong văn phòng.
D Garp suy nghĩ một lúc vẫn bảo: “Vậy làm phiền ngươi, sau khi Luffy bị bắt về cứ giao cho ta đi.”
Trần Nghiệp gật đầu đồng ý. Dù sao bây giờ hắn cũng nhàn rỗi, ra ngoài đi dạo cũng được.
“Phó đô đốc D Garp, ta vẫn chưa biết bây giờ Luffy đang ở hòn đảo nào!”
“Ở đây ta có bản đồ…”
Trần Nghiệp không phải người làm việc lề mề. Sau khi đồng ý với D Garp, ngày hôm sau hắn đã xuất phát cưỡi chiến hạm tiến đến hòn đảo nhỏ vô danh đó.
Ồ, đúng rồi.
Chiến hạm lần này hắn đi vẫn cùng một con tàu với chiến hạm đi thảo phạt Râu Đen lần trước. Chiến hạm ngày trước đó đã biến thành chiếm hạm riêng của hắn. Sau này hắn chính là trưởng quan cao nhất trên chiến hạm này.
Lộ trình lần này có hơi xa. Chiến hạm đi trên biển mất hai ngày lúc này mới tới nơi.
“Đô đốc Tu La, chúng ta đã tới nơi!” Một binh lính lập tức tới phòng thuyền trưởng báo cáo.
Trần Nghiệp đang đọc báo nghe vậy, đứng dậy đi lên boong tàu.
Một hòn đảo nhỏ với thực vật xanh tươi lọt vào tầm mắt.
“Dừng tàu, các ngươi cứ đợi ở đây! Ta đi bắt người.” Trần Nghiệp dặn dò, mục tiêu lần này là Luffy và Rayleigh.
Rayleigh thì khỏi cần nói, thực lực không kém hơn đô đốc hải quân. Thực lực của Luffy cũng không tồi, ít nhất không phải là người mà mấy binh lính hải quân đó có thể đối phó được.
Muốn bắt hai người này chủ yếu vẫn phải dựa vào Trần Nghiệp, kêu những binh lính này đi cùng chỉ rước thêm loạn.
“Đã rõ, đô đốc Tu La, chúng ta sẽ ở đây đợi ngươi chiến thắng trở về!” Vị thượng tá trước kia nói.
Trần Nghiệp gật đầu, trực tiếp bay lên trời hướng về phía hòn đảo.
Lúc này, trong một khu đất trung tâm hòn đảo, Luffy đang chiến đấu với đủ loại dã thú hung hãn, rèn luyện Haki Busoshoku của mình. Vua bóng tối Rayleigh thì lại ở một bên híp mắt nhìn, thi thoảng còn uống một hớp rượu trông rất tự tại.
Đột nhiên Rayleigh phát hiện được gì đó chợt nhìn về phía bầu trời, chỉ thấy trong không trung không biết từ khi nào đã có một bóng người lơ lửng đang nhìn về phía này với vẻ lạnh nhạt.
Mấu chốt nhất là trên người đối phương còn mặc chế phục đô đốc hải quân.
Sắc mặt của Rayleigh lập tức thay đổi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận