Toàn Cầu Luân Hồi: Chỉ Có Ta Biết Cốt Truyện

Chương 862. Hổ xuống đồng bằng bị chó bắt nạt!

Chương 862. Hổ xuống đồng bằng bị chó bắt nạt!
Trong phòng, sau khi mợ rời đi Đường Ngọc Đình lập tức nhào vào trong lòng Trần Nghiệp.
“Trần Nghiệp, ta không ngờ chị họ lại… lại… hu hu hu…”
Lời còn chưa nói xong, cô đã nghẹn ngào không nói nên lời, nước mắt giăng đầy gương mặt.
Mối quan hệ giữa cô và Tống Lăng Dung thân như chị em. Lúc nhỏ, khi cô bị những đứa trẻ khác trong khu tập thể bắt nạt đều là Tống Lăng Dung giúp cô ra mặt, đánh những đứa trẻ hư đã bắt nạt cô đó phải khóc nhè.
Vừa nghĩ đến chị họ đã mất, trái tim của Đường Ngọc Đình như bị đao cắt vô cùng khó chịu.
Vừa rồi bên ngoài đông người nên cô vẫn luôn kiềm chế tâm trạng của mình. Lúc này trước mặt chỉ có mỗi bạn trai của mình, Đường Ngọc Đình lập tức trút hết tất cả, bật khóc thành tiếng, vì không chỉ chị họ không còn mà ngay cả ông ngoại thương yêu cô cũng đang nguy trong sớm chiều, sắp ra đi nốt.
Lúc này, một bàn tay ấm áp xoa nhẹ tóc Đường Ngọc Đình, sau đó giọng nói ôn hòa của Trần Nghiệp vang lên bên tai cô: “Đừng khóc, nói không chừng sự việc vẫn còn cơ hội xoay chuyển.”
“Cơ hội xoay chuyển?”
Đường Ngọc Đình lập tức ngẩng đầu hỏi Trần Nghiệp: “Cơ hội xoay chuyển gì?”
Trần Nghiệp vừa cười vừa đáp: “Liên quan đến tháp Luân Hồi vẫn luôn có một tin đồn, nói người đầu tiên đột phá tầng ba mươi ba có thể nhận được một số quyền hạn trong không gian Luân Hồi… nàng chắc hẳn cũng từng nghe qua rồi chứ?”
“Đã nghe qua!”
Đường Ngọc Đình gật đầu, sau đó ý thức được gì đó đôi mắt lập tức sáng ngời: “Trần Nghiệp, ý của chàng là nếu vượt qua tầng ba mươi ba có lẽ sẽ có quyền hạn hồi sinh người khác?”
“Đúng!”
Trần Nghiệp lại bảo: “Nhưng tất cả những thứ này mới chỉ là suy đoán của ta, dù sao quyền hạn ở tầng ba mươi ba là gì thì không ai biết, nói không chừng không có gì cả, cho nên chuyện này nàng nhớ trong lòng là được, trước tiên đừng nói ra bên ngoài.”
Đường Ngọc Đình cũng thuộc phần tử tinh anh nên đương nhiên trí thông minh không thấp, lập tức hiểu ra ý của Trần Nghiệp.
“Ta biết rồi.”
Trong lòng cô lại mong chờ lời đồn là thật, sau đó Trần Nghiệp có thể thuận lợi lấy được quyền hạn ở tầng ba mươi ba để hồi sinh chị họ của cô!
Hai người vẫn nói chuyện như cũ, nói rồi lại nói, không biết làm sao mà Đường Ngọc Đình lại ngồi lên chân Trần Nghiệp, rúc vào một chỗ với hắn thọat nhìn vừa hạnh phúc vừa ngọt ngào.
Chỉ đáng tiếc thời khắc ngọt ngào cũng không kéo dài được bao lâu đã bị người cắt ngang.
“Thùng! Thùng! Thùng…”
Một tràng tiếng gõ cửa dồn dập vang lên, Đường Ngọc Đình giật nảy mình vội vàng xuống khỏi đùi Trần Nghiệp, chạy ra mở cửa.
Bên ngoài cửa chính là bác cả Tống với vẻ mặt kích động.
“Ngài Trần, xin lỗi, không quấy rầy ngươi nghỉ ngơi chứ?”
Trần Nghiệp vừa liếc nhìn vẻ mặt của bác cả Tống cũng biết ông cụ Tống chắc chắn đã chuyển biến tốt lên, không trúng phẩn thưởng ba mươi phần trăm đó!
“Chú Tống, có phải ông cụ tỉnh rồi không?”
Bác cả Tống vội vàng gật đầu, kích động bảo: “Ngài Trần, ông cụ muốn gặp ngươi.”
“Được.” Trần Nghiệp lập tức đồng ý.
Đường Ngọc Đình ở bên cạnh đã sắp ngây người… Thẳng đến khi nhìn thấy Trần Nghiệp đứng dậy, lúc này cô mới phản ứng lại, hỏi: “Cậu cả, đã xảy ra chuyện gì? Ông ngoại… đã khỏe lại rồi sao?”
Bác cả Tống gật đầu, nói lại chuyện đã qua một lần. Lúc này Đường Ngọc Đình mới biết chồng mình còn làm chuyện này nữa, lập tức nhìn về phía hắn với vẻ mặt kích động.
Ngay khi Trần Nghiệp đi tới căn phòng trước đó, đã nhìn thấy ông cụ Tống đang nằm trên giường, vợ của bác cả Tống đang đút cháo cho ông cụ.
Hắn có hơi ngạc nhiên, hiệu quả của mẫu virus T tốt đến khác thường thật đấy!
Trong khoảng thời gian ngắn như vậy lại có thể khiến ông cụ từ một người hấp hối đã ăn được thức ăn. Dưới tình huống bình thường, người bệnh có thể ăn đồ ăn vậy tính mạng cũng không còn trở ngại gì lớn.
Rất dễ nhận thấy, ông cụ thật sự đã được cứu về rồi.
Hơn nữa Trần Nghiệp còn phát hiện ra sắc mặt của ông cụ thoạt nhìn còn không tệ, trên gương mặt đã thoáng hồng hào hơn, ngay cả vết đồi mồi cũng đã biến mất không ít.
Hiệu quả này… chỉ có thể nói là sản phẩm của không gian Luân Hồi hoàn toàn xuất sắc!
“Cha! Ngài Trần đã tới rồi!” Bác cả Tống đi lên nhắc nhở.
Ông cụ nghe thế, lập tức nhìn về phía cửa phòng, khi trông thấy Trần Nghiệp, trên mặt ông cụ lập tức lộ ra nụ cười hiền từ.
“Ông cụ!” Trần Nghiệp bước tới bên cạnh giường.
“Tiểu Trần, chào!”
Ông cụ cảm thán: “Có thể kết thân với một nhân vật như ngươi là phúc khí của con bé Lăng, cũng là vinh hạnh của nhà họ Tống!”
Rõ ràng ông cụ đã biết mình tỉnh lại thế nào, lại càng biết rõ thứ mà Trần Nghiệp lấy ra quý giá bao nhiêu.
“Ông cụ, tuyệt đối đừng nói như vậy, so với chút sức nhỏ bé ít ỏi này của ta thì những gì chị Tống giúp ta chỉ có nhiều hơn mà thôi….” Trần Nghiệp đáp.
Tuổi của Tống Lăng Dung phải hơn Trần Nghiệp ba, bốn tuổi, một tiếng “chị Tống” này của hắn không phải gọi lung tung.
Đôi bên khách sáo vài câu, Trần Nghiệp đã nói lời tạm biệt.
Người nhà họ Tống cũng không giữ lại thêm. Tuy rằng ông cụ đã tìm được đường sống từ trong chỗ chết và được Trần Nghiệp cứu về, đây chính là ân lớn, nhưng trước mắt đối với nhà họ Tống mà nói, hậu sự của Tống Lăng Dung mới là chuyện lớn.
Ân tình sau này có thời gian có thể trả, còn hậu sự của Tống Lăng Dung thì không thể chậm trễ. Chỉ sợ trong khoảng thời gian tiếp theo, nhà họ Tống còn bận nữa.
Trước mắt ông cụ vẫn hành động bất tiện, còn cần một khoảng thời gian nữa hiệu quả của mẫu viurs T mới hoàn toàn phát huy, lúc này không nhanh như vậy.
Cho nên là bác cả Tống tiễn Trần Nghiệp ra cửa.
Ngay khi bác cả Tống đi cùng Trần Nghiệp đến sân, ngoài cửa đột nhiên truyền tới một tràng tiếng cười to. Sắc mặt của người nhà họ Tống lập tức thay đổi. Ngay cả Trần Nghiệp cũng nhíu mày.
Nhà họ Tống gặp biến cố lớn, bầu không khí đang đau buồn mà lại có người ở cửa lớn cười ầm ĩ…
Đây rõ ràng là cố tình vả vào mặt người nhà họ Tống!
Trần Nghiệp híp mắt lại liếc về phía cửa muốn xem là ai lại nôn nóng muốn bỏ đá xuống giếng như vậy.
Ngoài cửa là một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi, trên tay còn cầm vòng hoa, nhìn thấy bác cả Tống người đàn ông trung niên này lập tức vừa cười vừa đi tới.
“Bộ trưởng Tống, chuyện của cháu Lăng Dung vẫn xin nén bi thương… thật sự ngại quá, vừa rồi đột nhiên nghĩ đến chuyện buồn cười nên nhất thời không nhịn được.”
Sắc mặt của bác cả Tống xanh mét, lạnh lùng đáp: “Liễu Thanh Chí, nhà họ Tống chúng ta không hoan nghênh ngươi, mời ngươi đi cho.”
Đối với lệnh đuổi khách của bác cả Tống, vẻ mặt của người đàn ông trung niên vẫn rất hờ hững. Nhiệm vụ của của hắn ta hôm nay chính là tới khiến người nhà họ Tống chán ghét. Ầm ĩ càng lớn càng có thể khiến nhân vật lớn sau lưng hắn ta vui vẻ!
“Bộ trưởng Tống, ta tới để chia buồn mà ngay cả miếng nước cũng không có sao? Đây chính là đạo đãi khách của nhà họ Tống?”
Rõ ràng hậu sự của Tống Lăng Dung vẫn chưa bắt đầu làm, người này đã không mời tự tới lại còn nói là tới chia buồn…
Bạn cần đăng nhập để bình luận