Toàn Cầu Luân Hồi: Chỉ Có Ta Biết Cốt Truyện

Chương 1071. Thế giới khủng bố!

Chương 1071. Thế giới khủng bố!
“Lập tức xin lỗi, sau đó lăn thẳng ra khỏi đây, đừng ở trước mặt bọn ta chướng mắt!”
Nghe nói như thế, Trần Nghiệp lập tức nhướn mày.
“Bình An, ngươi làm gì vậy? Thu đao của ngươi lại cho ta!”
Là Trình thống lĩnh kia mở miệng quát lớn.
Nghe nói vậy, binh lính tên Bình An uất ức nói: “Thống lĩnh, tiểu bạch kiểm này luôn nhìn chằm chằm vào ngươi, chắc chắn không có ý tốt, loại người như vậy, có lẽ nên cho hắn một giáo huấn.”
“Im miệng!”
Trình thống lĩnh tức giận nói: “Trước khi đi ra ngoài, ta đã nói với các ngươi, đừng gây chuyện thị phi, các ngươi coi lời nói của ta vào tai này ra tai kia đúng không?”
“Ta…”
Bình An giống như định cãi lại, nhưng cuối cùng vẫn không dám.
Trình thống lĩnh liếc nhìn Bình An, lại quát lớn hắn: “Ngồi xuống, ăn cơm! Ăn xong ngươi trở về!”
Yêu cầu này khiến vẻ mặt Bình An không cam lòng, nhưng lại không dám kháng mệnh cãi lại, chỉ rầu rĩ không vui ngồi xuống.
“Đợi chút!”
Trần Nghiệp đột nhiên mở miệng nói: “Nói năng lỗ mãng, nên phạt!”
Nói xong, Trần Nghiệp khẽ tay vung.
Bình An ở đối diện mới vừa ngồi xuống lập tức bị niệm lực khống chế, bay lên, sau đó trong tiếng kêu thảm thiết, bị niệm lực của Trần Nghiệp ném ra ngoài qua cửa sổ lầu hai, ngã ở trên đường cái.
Ngã xuống từ lầu hai, lấy thân hình cường tráng của binh lính đương nhiên sẽ không ngã chết, nhưng cũng không chịu nổi!
Mới vừa rồi quá trình ra tay của Trần Nghiệp nói ra đơn giản, nhưng trên thực tế hiệu quả thị giác vô cùng kinh người!
Trong mắt tất cả các vị khách, Trần Nghiệp chỉ khẽ động tay, binh lính trẻ tuổi ngồi cách hắn vài mét kia đã kêu to bay lên, bay ra ngoài qua cửa sổ… Đây là võ công gì?
Tất cả mọi người trợn mắt há hốc mồm, cực kỳ kinh ngạc nhìn Trần Nghiệp.
Đám người Trình thống lĩnh cũng quá sợ hãi, lập tức đứng lên.
“Ngươi là ai, đã làm gì Bình An?”
Trình thống lĩnh lạnh lùng quát hỏi.
Giọng điệu có phần ngoài mạnh trong yếu.
Hiển nhiên, nàng cũng bị thủ đoạn của Trần Nghiệp dọa sợ.
Giờ phút này, Trần Nghiệp ở trong mắt nàng đã là một cao thủ tuyệt thế không để lộ tài.
“Hắn nói năng lỗ mãng với ta, ta khiển trách một chút, thế nào? Không được sao?”
Nếu như không phải nhìn thấy Trình thống lĩnh này quen mắt, Trần Nghiệp mới không có hứng thú giải thích nhiều như vậy, thậm chí mới vừa rồi sẽ không nương tay.
“Khiển trách một chút? Ngã từ trên cao như vậy, Bình An thật sự có thể sẽ ngã gãy xương đầu!”
“Ta không giết hắn đã là ta rộng lượng.”
“Các hạ đừng ỷ vào võ công cao nên muốn làm gì thì làm, có biết bọn ta là binh lính của ai không?”
Nghe thấy Trình thống lĩnh định nói ra hậu thuẫn, Trần Nghiệp lập tức nở nụ cười.
“Hả? Ta muốn biết, các ngươi thuộc quân doanh nào?”
Trình thống lĩnh vừa nói ra đã biết mình nói bậy.
Nếu như thật sự để cho người trước mắt đến tìm thượng quan của mình, biết rõ Bình An trêu chọc người này, đến lúc đó càng sẽ bị phạt!
Vì thế nàng nói sang chuyện khác: “Nơi này là thứ đô, dưới chân thiên tử, các hạ vẫn nên tự trọng đi!”
Trình thống lĩnh nói xong, nói với mấy người thuộc hạ: “Chúng ta đi!”
Mấy thuộc hạ cũng bị một chiêu kia của Trần Nghiệp dọa sợ, biết rõ đối phương không dễ chọc, nghe vậy lập tức đứng lên, chuẩn bị đi theo.
Thấy Trình thống lĩnh này đấu võ mồm xong định chạy, Trần Nghiệp buồn cười.
Hắn không ngăn cản, mặc cho đám người này kể cả cơm đều chưa ăn đã vội vàng rời đi.
Chờ Trình thống lĩnh dẫn người rời khỏi tửu lâu, đến trên đường cái nâng đồng bọn rời đi, lúc này Trần Nghiệp mới đứng lên, lặng lẽ đi theo sau đám người này.
Còn đám người Trình thống lĩnh sau khi rời khỏi tửu lâu lại không hề quay về quân doanh.
Bọn họ đến một khu nhà dân.
Điều này khiến cho Trần Nghiệp càng thêm nghi ngờ, muội tử trước mắt này có khi thật sự là một nhân vật cốt truyện…
Chính là…
“Nhân vật họ Trình? Ta nhớ trong số các nhân vật chính do minh tinh họ Chương kia nhập vai giống như không hề có nhân vật mang họ như vậy?”
Mang theo nghi hoặc trong lòng, Trần Nghiệp không vội vã rời đi mà trốn trên nóc nhà nghe lén.
“Vết thương của Bình An như thế nào?”
“Không nghiêm trọng, chân trái chỉ hơi trật khớp, đã kêu Đại Ngưu đi mời đại phu.”
“Ta chưa báo thù cho Bình An, các ngươi sẽ không trách ta chứ?”
“Thống lĩnh, mới vừa rồi người kia có thể cách không đánh người, võ công sâu không lường được, nhất định là cao thủ, thống lĩnh ngươi mang bọn ta rời đi là vì bảo vệ bọn ta, chút đạo lý ấy bọn ta vẫn biết.”
“Haizzz! Yêu nghiệt, thiên hạ loạn! Tân hoàng đắc vị bất chính, không có tướng minh quân! Thiên hạ này, chẳng lẽ thật sự xong rồi sao… Ta đột nhiên có một ý nghĩ!”
“Thống lĩnh ngươi có ý tưởng gì? Mọi người chắc chắn đều đi theo ngươi!”
“Ta nghe nói, ở Mạc Bắc phương xa có một nơi tên là Thục Sơn, trong đó có tiên nhân thường lui tới… Ta muốn đi tìm tung tích tiên nhân, cầu hỏi tiên nhân, có biện pháp cứu thế không!”
“Thục Sơn? Nơi đó quá xa?”
“Truyền thuyết tiên nhân, hư vô mờ mịt, không thể tin hết, thống lĩnh ngươi cần phải cân nhắc!”
Trần Nghiệp ở trên nóc nhà nghe đến đó, đột nhiên cảm thấy vô cùng quen thuộc.
Sau đó, một đoạn ký ức phủ đầy bụi cuối cùng chậm rãi tuôn ra.
“Nữ binh họ Trình, cầu tiên, cứu thế?”
“Hóa ra nơi đây là thế giới của bộ phim kia… ta nói sao nghĩ mãi không ra, minh tinh họ Chương kia chỉ là vai phụ nhỏ bé tầm thường trong bộ phim này mà thôi!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận