Toàn Cầu Luân Hồi: Chỉ Có Ta Biết Cốt Truyện

Chương 1070. Khuôn mặt quen thuộc này, chẳng lẽ là…!

Chương 1070. Khuôn mặt quen thuộc này, chẳng lẽ là…!
Sau khi không hỏi ra được đáp án mình muốn, đã rời khỏi đây.
Nếu như kể cả yêu tinh đều tìm ra được, nói rõ môn phái tu tiên có lẽ cũng không xa, nhưng mà Trần Nghiệp tìm kiếm một vòng gần đó vẫn không phát hiện ra cái gì.
“Chẳng lẽ tông môn của môn phái tu tiên này đều dùng pháp trận cao minh để che giấu sao? Kể cả thiên nhãn của ta đều không nhìn thấu?”
Trần Nghiệp nhíu mày.
Tính toán thời gian, hôm nay đã là ngày thứ tám giao hẹn với Triệu hoàng.
Hắn quyết định quay trở về thế tục, kêu Triệu hoàng thực hiện lời hứa với hắn, phái người vào núi tìm kiếm.
Khi Trần Nghiệp quay về Tương Dương thành.
Trước tiên.
Đã nghe được tin tức hoàng đế thoái vị nhượng hiền, Triệu hoàng đăng cơ thành đế.
Đối với chuyện này, Trần Nghiệp chỉ khẽ cười.
Hắn đã bắt sống cả hoàng đế về, nếu như Triệu hoàng còn không trị được, vậy dứt khoát chết đi cho xong.
Trở lại Tương Dương thành.
Trần Nghiệp không hề lập tức đi gặp Triệu hoàng.
Dù sao ở nơi hoang vắng hơn một tuần lễ, trên người khó tránh khỏi hơi bẩn khiến hắn khó chịu, toàn thân không được tự nhiên.
Bẩn này không phải là mồ hôi của bản thân Trần Nghiệp bài tiết ra.
Trên thực tế, đến trình độ như Trần Nghiệp, làn da lỗ chân lông trên thân thể co rút lại, đã không còn phân bố mồ hôi nữa.
Do đó trên người Trần Nghiệp vĩnh viễn sẽ không có mùi mồ hôi.
Bẩn ở trên người hắn đều là bụi bặm bị lây dính khi hắn đi qua rừng sâu núi thẳm.
Trần Nghiệp hiện giờ chỉ muốn tắm rửa một phen, sau đó ăn no một bữa, rồi tính chuyện khác.
Trần Nghiệp đi vào trong một tửu lâu khách sạn nhìn vô cùng xa hoa.
Vừa vào cửa đã nhận lấy chiêu đãi nhiệt tình của tiểu nhị.
“Khách quan, mời vào bên trong, ngươi muốn ăn cơm hay ở trọ?”
Tuy rằng quần áo trên người Trần Nghiệp bẩn thỉu dơ dáy, nhưng khí chất vẫn ở đó.
Khí tức mạnh mẽ đến khiến tiểu nhị không dám coi thường.
“Cần một gian thượng phòng, chuẩn bị nước ấm, mua cho ta một bộ quần áo mới sạch sẽ, ta muốn tắm rửa thay quần áo… Sau đó lại chuẩn bị một bàn đồ ăn ngon, mang một phần các món ăn đặc sắc nơi này của ngươi lên trước!”
Trần Nghiệp nói xong ném ra một nén vàng…
Tiểu nhị nhận lấy nén vàng nặng trịch, hai mắt lập tức sáng lên, càng thêm ân cần với Trần Nghiệp, lập tức đi làm việc.
Một canh giờ sau.
Trần Nghiệp đã thay một bộ quần áo sạch sẽ, đang ở trên lầu hai của tửu lâu ăn cơm trưa.
Ở trên bàn trước mặt hắn bày biện nhiều thức ăn nóng hôi hổi.
Thật ra mặc dù Trần Nghiệp hiện giờ không ăn cơm cũng không thể ảnh hưởng đến chức năng thân thể của hắn, hoàn toàn có thể làm được cảnh giới tích cốc như người tu tiên nói.
Chẳng qua Trần Nghiệp không muốn! Không ăn không uống, vậy còn là nhân loại sao?
Mặt khác, đối với Trần Nghiệp trước mắt, phương thức tốt nhất để khôi phục thể lực vẫn là ăn cơm.
Ăn uống no đủ, sau đó ngủ một giấc ngon lành, trên cơ bản tất cả tiêu hao đều có thể bù về.
Nếu như hoàn toàn tích cốc, khôi phục thể lực chỉ có thể thông qua hấp thu chất dinh dưỡng trong không khí, tốc độ không nhanh như vậy.
Một người.
Ăn một bàn đồ ăn.
Khiến cho Trần Nghiệp nhìn có vẻ hơi cô lẻ.
Hơn nữa Trần Nghiệp lại đặc biệt có thể ăn… Khách nhân mấy bàn bên cạnh thường xuyên truyền đến ánh mắt khác thường.
Trần Nghiệp ngược lại không thèm để ý, vẫn làm theo ý mình.
Lúc này.
Dưới lầu đột nhiên truyền đến giọng nói của tiểu nhị: “Vài vị quân gia, mời vào bên trong… trên lầu hai vẫn còn ghế riêng, xin mời ngồi.”
Sau đó vài quân sĩ mặc áo giáp đi lên lầu hai dưới hướng dẫn của tiểu nhị, ngồi xuống một bàn trống.
Điều khiến cho người ta kinh ngạc là người cầm đầu lại là một nữ tử!
Mặc dù Đại Hạ vương triều không cấm nữ tử theo quân, nhưng dù sao trong tiềm thức của mọi người, tham gia quân ngũ đánh giặc là chuyện của nam nhân.
Do đó nữ binh trong quân cực kỳ ít ỏi.
Khi Trần Nghiệp nhìn thấy nữ quân sĩ cầm đầu kia, ánh mắt đột nhiên hơi sửng sốt.
Diện mạo của vị nữ binh này, Trần Nghiệp thật sự vô cùng quen thuộc.
Có dáng vẻ giống như đúc với một nữ minh tinh họ Chương khi Trần Nghiệp ở Trái Đất.
“Trùng hợp sao? Hay là…”
Trần Nghiệp cẩn thận quan sát nữ binh kia.
Trong lòng hắn mơ hồ có cảm giác đối phương thật sự có thể là một nhân vật cốt truyện quan trọng.
Ngay khi Trần Nghiệp định đi qua hỏi thăm, không ngờ đám người đối diện kia đã không bỏ qua trước!
“Này! Tiểu tử, ngươi đang nhìn cái gì?”
Một binh lính trẻ tuổi đứng phắt dậy, hung tợn trừng mắt nhìn Trần Nghiệp.
“Vì sao luôn nhìn chằm chằm vào Trình thống lĩnh?”
Hóa ra.
Là ánh mắt không kiêng nể gì của Trần Nghiệp đã thu hút sự chú ý của đám người này, hơn nữa chọc giận người ta.
Giờ phút này.
Không chỉ có ánh mắt của mấy người lính kia nhìn Trần Nghiệp không tốt, bao gồm cả Trình thống lĩnh kia cũng cau mày quan sát Trần Nghiệp.
Trần Nghiệp lấy lại tinh thần, chắp tay nói: “Xin lỗi, dáng vẻ của các hạ vô cùng tương tự với một vị cố nhân của ta…”
Nói đến đây, trong lòng Trần Nghiệp khẽ động.
Nữ tử này họ Trình?
Trong đầu hắn lập tức cẩn thận hồi tưởng lại trong số những nhân vật nữ minh tinh họ Chương kia từng đóng vai có phải có người họ Trình không.
“Cố nhân? Hừ! Lấy cớ như ngươi, ta đã thấy nhiều.”
Binh lính trẻ tuổi kia tính khí tương đối nóng, lại trực tiếp rút bội đao ra, chỉ thẳng vào Trần Nghiệp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận