Toàn Cầu Luân Hồi: Chỉ Có Ta Biết Cốt Truyện

Chương 1143. Cửu Khiếu Kim Đan!

Chương 1143. Cửu Khiếu Kim Đan!
Nhưng Phương Hàm cũng không định dừng lại mà vẫn cắn chặt răng, cố gắng kiên trì.
“Giờ ta mới biết thì ra đệ tử chân truyền của Hóa Vũ Môn lại có địa vị cao như thế, tới cả người quan trọng bên cạnh Hoàng đế vương triều Đại Ly mà đứng trước mặt Trần công tử cũng chẳng khác nào một con chó không đáng nhắc tới.”
Phương Hàm vừa luyện võ trong đầu lại vừa không tự chủ được nhớ lại chuyện đã xảy ra ở Trần gia hai tháng trước.
Lúc ấy Trần Nghiệp vừa tới Trần gia đã trực tiếp chất vấn hỏi tội cả một gia tộc.
Vừa hay lúc đó công công truyền chỉ từ kinh thành cũng tới.
Ấy thế mà Trần Nghiệp lại càng kiêu ngạo, trực tiếp xé rách thánh chỉ đối phương giao ra, sau đó bắt đầu ra tay đánh người của Trần gia.
Cái vị đại thái giám nghe nói là người quan trọng bên cạnh Hoàng đế kia định khuyên mấy câu, chẳng ngờ bị Trần Nghiệp tát cho một phát bay đầu luôn...
Cuối cùng phần lớn trực hệ và quản sự của Trần gia đều bị Trần Nghiệp đánh gãy tay chân, trở thành kẻ tàn tật.
Chỉ có một số người của dòng nhánh không được coi trọng mới thoát được một kiếp.
Trần Nghiệp lại còn ngạo nghễ nói không ai được giúp Trần gia hết, nếu không chính là đối đầu với hắn!
Sau chuyện này cả một gia tộc to lớn như Trần gia thế mà lại sụp đổ chỉ trong nháy mắt...
Nói đúng ta Trần Nghiệp làm càn ngay giữa ban ngày ban mặt, coi vương pháp chẳng ra gì, quả là tội ác tày trời.
Nhưng quan phủ khi thấy Trần Nghiệp không chỉ không hề hoạnh họe mà ngược lại còn làm theo ý hắn, nhốt hết đám người nhà họ Trần kia vào thiên lao, biến chúng thành tù phạm.
Thành chủ thành Cẩm Châu trông thấy Trần Nghiệp thậm chí còn cung kính dập đầu hành lễ.
Các đại nhân vật trong mắt Phương Hàm đều chỉ hận không thể nhét con gái mình cho Trần Nghiệp, cầu Trần Nghiệp sủng hạnh con gái họ, tới tận khi ấy Phương Hàm mới hiểu hóa ra một vị đệ tử chân truyền của Hóa Vũ Môn lại có sức nặng nhường ấy.
Mà việc hắn lọt vào mắt xanh của Trần Nghiệp lại là may mắn tới nhường nào.
Hơn nữa từ khi Trần Nghiệp dẫn hắn lên núi đã hai tháng rồi nhưng vẫn không gây khó khăn gì cho hắn, đừng nói tới việc bảo hắn đi nuôi dưỡng linh thú, thực ra đám linh hạc ở đây cũng chẳng cần Phương Hàm phải nuôi.
Linh hạc đều có trí tuệ, tự biết kiếm ăn, căn bản không cần Phương Hàm bận tâm.
“Trần công tử với ta có ân nặng tựa núi, tuyệt đối không thể làm Trần công tử thất vọng được, hơn nữa đây cũng là cơ hội duy nhất để ta thay đổi vận mệnh. Ta muốn trở thành đệ tử chân truyền của Hóa Vũ Môn như Trần công tử, chỉ có như thế mới không bao giờ bị người khác bắt nạt nữa!”
Phương Hàm nghiến răng nói xong động tác luyện võ lại càng thêm dũng mãnh.
Đột nhiên!
Phương Hàm cảm giác trong cơ thể mình có một luồng năng lượng truyền ra khiến sức lực của hắn tăng lên rất nhiều.
“Răng rắc!”
Thân cây to lón trước mắt bị Phương Hàm đấm một phát gãy đôi.
Phương Hàm cả kinh, nhưng sau đó lại lộ vẻ vui mừng.
“Đột phá rồi!”
“Cuối cùng ta cũng đạt tới tầng thứ ba của Nhục Thân cảnh rồi!”
Phương Hàm thu hồi nắm tay, sắc mặt cực kỳ phấn khởi.
“Từ giờ ta đã có thể tu luyện các chiêu thức trong ‘Tùng Hạc Vạn Thọ quyền’!”
“Có điều việc này cũng không vội, phải đi tìm công tử trước đã.”
“Công tử từng nói chỉ cần ta có thể đột phá tói tầng thứ ba của Nhục Thân cảnh trong vòng ba tháng sẽ cho ta một đại cơ duyên, không biết là cơ duyên hay nguy hiểm gì nữa đây?”
Nghĩ tới đây tròng mắt Phương Hàm lóe sáng, bên trong chất đầy do dự.
Tính hắn vốn rất đa nghi, cứ luôn cảm thấy trên đời không có bữa ăn nào miễn phí, Trần Nghiệp tốt với hắn như vậy rất có thể là bởi có mục đích khác.
“Chẳng lẽ công tử tu luyện bí pháp nào đó, mà bí pháp ấy cần phải có huyết nhục của võ giả Nhục Thân cảnh tầng thứ ba? Rốt cuộc ta có nên tìm hắn không đây?”
Do dự một lát Phương Hàm mới cắn răng quyết định.
“Thôi, cứ coi như đánh cược một ván! Trần công tử với ta có ân nặng tựa núi, nếu thật sự hắn cần cái mạng này thì cùng lắm ta cho hắn là được, coi như trả lại ân tình của hắn trước giờ!”
Nghĩ tới đây Phương Hàm không rối rắm nữa mà rời khỏi nơi luyện võ này.
Một lát sau.
Phương Hàm tới bên ngoài một viện tử.
Đây là một viện tử rất đơn sơ, viện tử không lớn lắm, bên trong ngoại trừ một gian nhà gỗ cũng chỉ có một cái bàn.
Mà đây chính là chỗ ở của Trần Nghiệp.
Vốn trên Thanh Tùng Phong còn dựng sẵn phòng ngói xanh rộng rãi với đại trạch viện rất xa hoa, chuyên dùng làm nơi cư trú cho đệ tử chân truyền.
Chẳng qua Trần Nghiệp không thích ở nơi quá rộng nên mới chọn viện tử nhỏ này để dừng chân, người ở trong gian nhà gỗ gần đó là Lục Chính Lâm, lúc hắn đang tu luyện thì thấy Phương Hàm tới, vừa thấy đối phương hắn đã niềm nở chào hỏi: “Phương sư đệ tới sớm vậy, tìm Trần sư huynh phải không?”
Phương Hàm còn chưa gia nhập Hóa Vũ Môn, có điều theo Lục Chính Lâm thấy người này có Trần Nghiệp bồi dưỡng thì sớm muộn gì cũng sẽ nhập môn, thế nên hắn vẫn luôn gọi đối phương là sư đệ, coi như một cách để kéo gần quan hệ giữa đôi bên.
Bởi vì Lục Chính Lâm nhận ra Trần Nghiệp có vẻ rất coi trọng thiếu niên trước mắt này.
“Phải, Lục sư huynh, ta có việc muốn gặp công tử.”
Phương Hàm vội chắp tay nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận