Toàn Cầu Luân Hồi: Chỉ Có Ta Biết Cốt Truyện

Chương 885. Sao con người có thể mạnh như vậy?

Chương 885. Sao con người có thể mạnh như vậy?
Mọi người nhìn thấy đại quân hung thú đột kích thông qua video, toàn bộ thành phố ngầm đều rơi vào trong bầu không khí tuyệt vọng và tang thương.
“Lại nhiều như vậy sao?”
“Xong rồi xong rồi...”
“Ôi! Ông trời bất công!”
“Con ơi, đến chỗ cha đi.”
“Vợ, nếu như có kiếp sau chúng ta lại làm vợ chồng.”
Không ít thị dân đã chọn chấp nhận sự thật, bắt đầu chuẩn bị di ngôn.
Mà Trần Nghiệp ở bên ngoài cũng hoàn toàn ngược lại.
Lúc này vẻ mặt của hắn bình tĩnh thậm chí trong lòng còn thấy hơi nhàm chán, vì hắn đã nhìn thấy thú vương đó, cảm giác mà đối phương mang đến cho hắn quả thật rất mạnh mẽ nhưng vẫn không thể so được với hắn như cũ.
Tử thần cảm ứng truyền tới cảm giác nguy hiểm cũng không mạnh. Nói rõ thú vương này cũng không thể tạo thành uy hiếp lớn bao nhiêu cho Trần Nghiệp!
Trần Nghiệp vốn còn cho rằng có thể từ từ đánh một trận nhưng bây giờ nguyện vọng này cũng thất bại rồi...
Ôi! Cao thủ thật cô đơn!
Ngay sau khi quân đoàn hung thú lại gần hơn một chút, cuối cùng Trần Nghiệp cũng đứng dậy, sau đó cơ thể của hắn từ từ bay lên lơ lửng giữa không trung.
Ngay sau đó!
“Ầm!”
Tiếng nổ mạnh to lớn giống như không khí nổ tung phát ra, cả người Trần Nghiệp giống như máy bay chiến đấu trong nháy mắt được tăng tốc đến cực điểm phá không bay đi.
Một màn này khiến các thị dân đang rất tuyệt vọng lập tức bị chấn động.
“Người... người này biết bay?”
“Rõ ràng trên người hắn không có bất cứ vũ khí hỗ trợ nào, sao lại bay lên được?”
“Sao người lại biết bay được? Hắn là con người sao?”
“Thứ lợi hại chân chính là cách bay vừa rồi của hắn, vậy mà lại là bắn khởi bước, hơn nữa trong nháy mắt sinh ra tiếng nổ âm thanh mãnh liệt như vậy cũng nói rõ tốc độ bay của đối phương là tốc độ siêu âm!”
“Thật khó tin, thật khó tin...”
“Các ngươi nói xem, hắn có khả năng chiến thắng những hung thú đó không?”
“Khả năng không lớn, tuy rằng cách hắn vừa bay rất lợi hại nhưng chỉ biết bay chứ không thể giết được hung thú.”
“Đúng đó! Hung thú có khả năng bay không kém hơn hắn cũng không ít, nhưng không con nào là thú vương.”
“Ngược lại ta cảm thấy hắn có hy vọng chiến thắng đấy!”
“Rốt cuộc người này có lai lịch gì?”
“Nghe nói là ngoại viện đội trưởng Lý mời tới...”
Dưới tình huống bình thường, bất cứ vật thể nào cũng có quá trình tăng tốc từ lúc khởi bước đến lúc đạt tốc độ nhanh nhất, vậy mà Trần Nghiệp lại có thể hoàn thành tăng tốc trong nháy mắt, quả thật là trái với lẽ thường.
Điều này chỉ có thể chứng minh một chuyện, đó chính là tốc độ bay của hắn đã đạt đến mức người thường không có cách nào hiểu được.
Sau một lúc, hắn đã đứng trước mặt quân đoàn hung thú, lo lửng giữa trời cao từ trên cao nhìn xuống giống như một vị thần, lạnh lùng nhìn những hung thú mặt mày dữ tợn này.
Mà sự xuất hiện của hắn rõ ràng cũng thu hút rất nhiều sự chú ý của hung thú. Nhưng trong mắt hung thú hắn chỉ là một con người nhỏ bé. Cho dù biết bay thì chẳng qua cũng chỉ là một nhân loại biết bay!
Rất nhanh đã có một con hung thú bay lao về phía hắn.
Đây là hung thú dạng chim khổng lồ, có hơi giống với thằn lằn bay ở kỷ Jurassic, một đôi cánh to lớn mở ra dài ước chừng mười mấy mét.
Khi con hung thú dạng chim này lao về phía Trần Nghiệp giống như một con diều hâu bắt sâu, vô số thị dân trong thành phố ngầm thông qua máy bay không người lái nhìn thấy một màn này đều vuốt mò hôi thay hắn.
Ngay sau đó.
“Ầm!”
Hai mắt của con “thằn lằn bay” này đột nhiên vô duyên vô cớ nổ tung, máu tươi chảy đầy đất.
“Chít!” Thằn lằn bay kêu thảm một tiếng rồi rớt thẳng xuống.
Là Trần Nghiệp dùng niệm lực bóp nát hai mắt của thằn lằn bay. Nhìn từ ngoài mặt sau khi thằn lằn bay lại gần hắn đôi mắt bất chợt nổ tung, mà hắn thậm chí còn không hề nhúc nhích...
“Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?”
“Không biết, không nhìn rõ...”
“Người đó đã dùng thủ đoạn gì để đả thương một con hung thú dạng chim vậy?”
Trong thành phố ngầm, các thị dân cảm thấy vô cùng khó hiểu về việc thằn lằn bay đột nhiên chết bất đắc kỳ tử. Nhưng bọn họ cũng có thể khẳng định đây chắc chắn là việc do người đó làm.
Ngay lúc này, trong hình ảnh mà máy bay không người lái truyền tới lại xuất hiện một tình huống khác thường thu hút sự chú ý của mọi người.
Chỉ thấy đột nhiên Trần Nghiệp từ từ đáp xuống đất, rất nhanh đã tới mặt đất. Mà bấy giờ đại quân hung thú đã gần trong gang tấc. Nếu như hắn không tránh đi, một giây sau sẽ bị giẫm thành thịt nát.
Trần Nghiệp cũng không hề có ý chạy trốn mà ngồi xổm xuống, ấn tay trái lên mặt đất. Trên bàn tay trái của hắn có một chiếc nhẫn đột nhiên lóe lên. Ngay sau đó, mặt đất dưới lòng bàn tay của hắn bắt đầu ngưng tụ kết băng, nhanh chóng đóng băng. Hơn nữa tốc độ đóng băng cực nhanh đang lan dần ra khắp bốn phương tám hướng.
“Vù!”
Một luồng khí lạnh khủng khiếp không có cách nào miêu tả thổi qua quân đoàn hung thú. Những hung thú đang điên cuồng chạy tới lập tức bị đóng thành tượng băng!
Nhìn thấy một màn này, toàn bộ thị dân trong thành phố ngầm đều lập tức ngây người.
“Đây... đây... đây là tình huống gì đây?”
“Đóng băng rồi! Toàn bộ hung thú đều đóng băng rồi.”
“Đây là khí lạnh gì? Quá đáng sợ.”
“Lẽ nào là độ không tuyệt đối? Không phải nói tuyệt đối chỉ là sự tồn tại về mặt lý thuyết thôi sao?
“Càng quan trọng hơn là khí lạnh như thế lại do một con người phát ra...”
“Không! Hắn chắc chắn không phải con người, là thần! Là thiên thần mà trời phái xuống cứu vớt con người chúng ta!”
“Thần? Trên thế gian này thật sự có thần sao?”
“Ngoại trừ thần linh ra, ngươi có thể giải thích toàn bộ mọi thứ trước mặt thế nào?”
“Không sai! Chỉ có thiên thần mới có thể sở hữu uy năng như vậy!”
“Hắn quả thật là thần, nhưng không phải trời phái xuống mà là ngoại viện đội trưởng Lý mời tới.”
“Nói như vậy, chúng ta được cứu rồi?”
“Tuyệt vời quá!”
Nhìn thấy những hung thú khủng khiếp đó lần lượt bị đóng thành tượng băng, trên quảng trường rộng lớn lập tức phát ra tiếng hoan hô to lớn. Trong mắt mọi người, Trần Nghiệp đã liên quan đến thiên thần.
Thật ra các loại năng lực mạnh mẽ mà hắn dùng khoa học hoàn toàn không có cách nào giải thích được.
Lúc này, cho dù là thị trưởng và những quan chức cấp cao đó cũng ôm suy nghĩ tương tự. Nhưng thân là chính khách, thứ mà bọn họ suy nghĩ nhiều hơn người bình thường rất nhiều.
Người bình thường có thể nghĩ được là sự xuất hiện của một thiên thần, mình đã được cứu rồi. Mà những cấp cao này lại ý thức được nguy cơ to lớn. Chỉ cần bọn họ có thể giữ một thiên thần như Trần Nghiệp lại, e rằng không chỉ có thể giải quyết được mối đe dọa về hung thú mà còn có thể khống chế toàn bộ thế giới dưới sự ủng hộ của thiên thần...
“Thị trưởng! Con gái ngươi đã mời tới một đại nhân vật ghê gớm!” Một vị vấp cao nói.
Ánh mắt của cha Lý nhìn chằm chằm vào người đàn ông trong màn hình, gật đầu đồng ý.
Cấp cao đó còn muốn nói gì đó, nhưng đúng lúc này trong màn hình có một âm thanh kỳ quái được truyền qua vô số thiết bị chụp của máy may không người lái.
“Rắc! Rắc!” Đó là âm thanh băng nứt, có húng thú đã thoát ra...
Bạn cần đăng nhập để bình luận