Toàn Cầu Luân Hồi: Chỉ Có Ta Biết Cốt Truyện

Chương 1138. Chú ý tới Phương lão ma!!

Chương 1138. Chú ý tới Phương lão ma!!
Trần Nghiệp sở dĩ nhắc tới Thiên Lý Tuyết vì hắn nhớ theo nội dung cốt truyện gốc thì con ngựa giờ Phương lão ma đang phụ trách chăm sóc chính là một con ‘Thiên Lý Tuyết’!
Đồng thời con Thiên Lý Tuyết này cũng là vật cưỡi chuyên dụng của Nhị tiểu thư Phương gia ‘Phương Thanh Vi’.
Quả nhiên thấy Trần Nghiệp nhắc tới Thiên Lý Tuyết quản sự Phương Quý không khỏi ngây ra.
Sau đó hắn liếc nhìn Phương Thiến như ngầm hỏi ý, có nên dắt Thiên Lý Tuyết ra hay không.
Trong chuồng ngựa chỉ có một con Thiên Lý Tuyết duy nhất, Nhị tiểu thư Phương Thanh Vi cực kỳ yêu thích con ngựa đó, bình thường không cho bất cứ kẻ nào động vào cả.
Nếu dắt Thiên Lý Tuyết ra cho Trần Nghiệp dùng thì chắc chắn sẽ đắc tội với Nhị tiểu thư.
Đương nhiên Phương Quý cũng đã nhận được lệnh của gia chủ, biết vị khách quý trước mặt này quan trọng hơn Nhị tiểu thư nhiều.
Nhưng tính tình của Nhị tiểu thư lại vô cùng tồi tệ!
Một khi hắn đưa Thiên Lý Tuyết cho Trần Nghiệp thì sau đó dù Nhị tiểu thư không dám gây sự với Trần Nghiệp nhưng chắc chắn sẽ giận chó đánh mèo trút giận lên đầu hắn.
Tuy vai vế của hắn lớn hơn Nhị tiểu thư nhưng trong Phương gia mọi chuyện không phải đều sắp xếp theo vai vế lớn nhỏ.
Một quản sự dòng nhánh làm sao so được với địa vị của tiểu thư trực hệ chứ?
Dù Nhị tiểu thư có đánh chết hắn thì cũng chẳng có chuyện gì xảy ra cả.
Phương Thiến cũng cảm thấy chuyện này khó xử, không biết nên làm thế nào mới phải.
Thấy quản sự chần chừ mãi, Trần Nghiệp thản nhiên hỏi một câu: “Sao? Không có con Thiên Lý Tuyết nào hay là có nhưng không muốn đem ra đây?”
Hắn vừa dứt lời cả hai người đều kinh hãi.
Giọng điệu của Trần Nghiệp rõ ràng đã mang vẻ bất mãn.
Phương Thiến không suy xét nhiều nữa, lập tức đưa mắt ra hiệu cho Phương Quý.
Quản sự Phương Quý thấy vậy vội thưa: “Có có đây ạ, xin Trần công tử đợi một lát, lão nô lập tức dẫn Thiên Lý Tuyết tới ngay.”
Không lâu sau đó một con ngựa tốt được mang tới.
Con ngựa này có màu da sáng bóng, lông mao trắng thuần, thần thái phi phàm, toàn thân tỏa ra cảm giác tao nhã quý khí, nhìn qua thật sự đẹp mắt.
Chẳng trách Nhị tiểu thư Phương Thanh Vi lại thích con Thiên Lý Tuyết này như vậy.
“Trần công tử, đây là con Thiên Lý Tuyết tốt nhất trong chuồng ngựa đấy ạ!”
Quản sự Phương Quý vội giới thiệu.
Trần Nghiệp chỉ nhìn lướt qua, không có nhiều hứng thú cho lắm.
Ngựa tốt trong nhân gian dù sao cũng chỉ là vật phàm, còn kém xa đám linh hạc ở Hóa Vũ Môn.
“Không tệ, đúng là một con ngựa tốt!”
Trần Nghiệp khen một cách có lệ, sau đó chuyển chủ đề, mở miệng hỏi: “Ai là người phụ trách chăm sóc Thiên Lý Tuyết? Dẫn kẻ đó tới gặp ta. Có thể chăm nom con ngựa này tốt như vậy hẳn cũng là người cực kỳ chu đáo.”
Câu hỏi của Trần Nghiệp dù khiến mọi người thấy rất lạ nhưng cũng không có ai nghĩ nhiều.
“Là nô tài nuôi ngựa ‘Phương Hàm’ của Phương gia, để lão nô gọi hắn tới gặp quý nhân.”
Quản sự Phương Quý nói xong lập tức đi tìm người.
Mà Trần Nghiệp nghe thấy hai từ ‘Phương Hàm’ trong mắt chợt sáng lên, khóe miệng khẽ nhếch thành một nụ cười nhẹ.
Lát sau một thiếu niên bị đưa tới trước mặt Trần Nghiệp.
Thiếu niên này mặt mày tinh xảo, tuổi chừng mười lăm mười sáu, mặc áo xám và đội mũ quả dưa của nô tài chạy việc.
Nhìn qua thiếu niên này cũng không có điểm gì đặc biệt cả.
Có điều thi thoảng trong mắt thiếu niên lại lóe lên dã tâm không cam lòng đứng dưới chân người khác!
“Phương Hàm! Mau dập đầu với Trần công tử đi, Trần công tử là khách quý của Phương gia đấy, không thể lơ là được!”
Quản sự Phương Quý lên tiếng.
Phương Hàm nghe thế thì định quỳ xuống ngay.
Mấy năm qua làm nô tài chăm ngựa trong Phương gia, hắn không nhớ mình đã quỳ lạy biết bao nhiêu người, thế nên cũng chẳng có cảm giác gì khi phải quỳ tiếp cả.
Thế nhưng lần này lại khác.
Khi đầu gối Phương Hàm mới chỉ gập xuống thì đã bị một luồng pháp lực nâng lên.
Sau đó một giọng nói ôn hòa vang lên: “Không cần quỳ, đứng lên đi!”
“Tạ quý nhân!”
Phương Hàm vội thưa, hắn đứng trước mặt Trần Nghiệp mà không dám ngẩng đầu.
Đây là lần đầu tiên Trần Nghiệp trông thấy Phương lão ma.
Người trước mặt tương lai sẽ là là đại lão cường đại nhất thế giới Vĩnh Sinh, thế nhưng lúc này hắn lại như một con kiến nhỏ bé, dè dặt tồn tại.
“Ngươi chính là Phương Hàm sao? Con Thiên Lý Tuyết này là do ngươi chăm sóc phải không?”
Trần Nghiệp mở miệng hỏi.
Nghe thấy thế Phương Hàm còn tưởng Thiên Lý Tuyết khiến vị đại nhân vật này không hài lòng, trong lòng không khỏi kinh hãi nhưng vẫn can đảm đáp: “Vâng, là nô tài phụ trách chăm sóc nó.”
Thấy Phương Hàm có vẻ sợ hãi Trần Nghiệp chỉ cười nói: “Không cần sợ, ngươi chăm sóc con ngựa này tốt lắm!”
“Phương Hàm, giờ ngươi đi cùng ta rồi từ từ nói cho ta biết bình thường ngươi chăm sóc con Thiên Lý Tuyết này thế nào.”
Nghe thế mọi người đều giật mình, cảm thấy hành vi của Trần Nghiệp quả thực rất khó hiểu.
Có điều những người khác cũng không nghĩ nhiều, chỉ coi hành động của Trần Nghiệp là một kiểu sở thích nào đó của đại nhân vật mà thôi.
Trong một sân nuôi ngựa rộng lớn.
Trần Nghiệp cưỡi Thiên Lý Tuyết, thong dong đi về phía trước.
Người dẫn ngựa cho Trần Nghiệp chính là Phương Hàm.
“...Mỗi ngày phải dậy từ canh ba để chuẩn bị cỏ khô cho ngựa, với giống ngựa tốt như Thiên Lý Tuyết cỏ khô cần chuẩn bị thật kỹ càng, cần dùng trứng gà, đậu tương và cỏ mới nảy mầm, đập nát rồi trộn lại với nhau, sau đó mới cho Thiên Lý Tuyết ăn, mà mỗi bữa ăn cũng phải theo đúng định lượng, không thể quá nhiều, cũng không thể quá ít. Đợi Thiên Lý Tuyết ăn xong thì dắt nó đi nghỉ nửa canh giờ, sau đó lại dắt nó ra ngoài đi dạo một vòng để dễ tiêu hóa thức ăn.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận