Toàn Cầu Luân Hồi: Chỉ Có Ta Biết Cốt Truyện

Chương 1119. Một chiêu mà thôi!

Chương 1119. Một chiêu mà thôi!
Chưởng ấn khổng lồ hình thành từ cương khí lao nhanh về phía đối thủ.
Như Lai thần chưởng!
Bảy người chấn động, thế nhưng không ai chọn cách tránh né.
Hoặc phải nói là do Trần Nghiệp ra tay quá nhanh nên họ có muốn tránh cũng không kịp.
Thế nên bảy người kia lập tức giở hết bản lĩnh ra, chuẩn bị chống lại Như Lai thần chưởng của Trần Nghiệp.
“Phốc! Phốc! Phốc...”
Sau khi Như Lai thần chưởng đánh trúng bảy người thì trên lôi đài đột nhiên vang lên âm thanh nghe như tiếng đậu nổ.
Chỉ thấy bảy người kia đều hộc máu rồi bay ngược ra sau.
Ngay cả tráng hán có cảnh giới cao nhất cũng không khác gì!
Trong nháy mắt.
Người duy nhất còn đứng thẳng trên lôi đài chính là Trần Nghiệp.
Đối thủ của hắn, ngoại trừ tráng hán kia ra thì toàn bộ đều đã nằm trên đất bất tỉnh nhân sự.
Mà tráng hán kia chỉ cố gắng chống chịu được trong giây lát rồi cũng gục xuống!
Như Lai thần chưởng của Trần Nghiệp từng được hệ thống cải tạo, thế nên đã vượt xa những tuyệt học trong thế giới võ công rồi.
Thứ đòn đánh này tiêu hao không phải nội lực mà là thể lực của Trần Nghiệp.
Một chưởng vừa rồi Trần Nghiệp đã đánh ra một phần mười thể lực!
Với thể chất của hắn hiện giờ, một chưởng kia có uy lực chẳng kém gì đại pháp của bí cảnh Thần Thông cả.
Một chiêu.
Chỉ với một chiêu duy nhất.
Trần Nghiệp đã giải quyết cả bảy đối thủ.
Nhìn bảy tên đệ tử ngoại môn ngã xuống, xung quanh lôi đài rơi vào trầm mặc.
Toàn trường chấn động.
Sau đó từ chỗ đám người vây xem vang lên tiếng bàn tán xôn xao.
“Xảy ra chuyện gì? Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?”
“Chỉ dùng một chiêu mà đã giải quyết hết đối thủ? Chẳng lẽ mắt ta có vấn đề rồi à?”
“Đây là tuyệt học gì thế? Sao lại có uy lực lớn như vậy?”
“Hùng sư huynh là cao thủ cảnh giới Nhục Thân tầng thứ tám đấy! Chỉ còn một bước nữa thôi là có thể trở thành đệ tử nội môn rồi...”
“Bí thuật! Đây chắc chắn là bí thuật Thần Thông!”
“Thật đáng sợ.”
“Chẳng trách kẻ này lại dám khiêu chiến với bảy vị sư huynh, thì ra hắn có đủ tự tin thật.”
“Vị sư đệ này tên gì thế? Sau này gặp hắn nhất định phải khách khí một chút mới được.”
“Hình như tên hắn là Trần Nghiệp, tới từ vương triều Đại Ly thì phải.”
Không chỉ riêng đệ tử ngoại môn chấn động.
Mà rất nhiều đệ tử nội môn trên đài cao lúc này cũng đã dồn dập đứng lên.
“Kim sư huynh, ngươi nhìn ra tiểu tử kia vừa dùng tuyệt chiêu gì không?”
“Võ học chốn nhân gian không thể có uy lực như vậy được, đó chắc chắn là bí thuật!”
“Nguyên sư đệ, ngươi thấy sao?”
“Nếu tiểu tử này có thể gia nhập nội môn thì bảng Sơn Hà lần tới chắc chắn sẽ có tên hắn.”
“Sư đệ họ Hùng kia là người của Vương sư huynh phải không? Lần này mất mặt tới vậy liệu Vương sư huynh có chịu để yên không?”
Trên lôi đài, Trần Nghiệp thấy không còn ai đứng dậy được nữa thì cũng xoay người nhảy xuống dưới.
Hắn không giết đối phương.
Thật ra dù hắn có thật sự giết bảy người kia trên lôi đài sinh tử cũng không có vấn đề gì.
Nhưng dù sao đây cũng là trong Hóa Vũ Môn, có nhiều sư huynh đệ đồng môn đang xem cuộc chiến, nếu Trần Nghiệp tàn nhẫn giết người thì chắc chắn sẽ bị coi là kẻ tâm ngoan thủ lạt, rồi phải mang danh xấu xa không coi ai ra gì, tới lúc ấy các đồng môn khác chắn chắn sẽ đề phòng hắn, cũng sẽ làm ảnh hưởng tới kế hoạch thu hoạch điểm số của hắn...
Khi Trần Nghiệp đi xuống đám người vây xem cuộc chiến đều chủ động tránh sang hai bên thành một con đường cho hắn.
Thế giới này cường giả vi tôn!
Trần Nghiệp đã dùng thực lực của mình để đạt được sự kính sợ của các đồng môn.
Trở lại ký túc xá.
Sắc mặt Trần Nghiệp lộ rõ một nụ cười tươi rói.
Trong trận đánh vừa rồi tổng cộng hắn kiếm được hơn hai trăm điểm Luân Hồi.
Trong số đám đệ tử ngoại môn đó có sáu người cùng cảnh giới với hắn.
Tráng hán dẫn đầu lại là cao thủ cảnh giới Nhục Thân tầng thứ tám, chỉ mình đối phương đã cống hiến cho hắn một trăm điểm Luân Hồi rồi.
Điều này chứng tỏ suy đoán của hắn không sai, quả nhiên là đánh bại kẻ có thực lực càng mạng thì số điểm Luân Hồi đạt được sẽ càng nhiều.
Không lâu sau.
Cửa ký túc xá bị đẩy ra, là bạn cùng phòng Lục Chính Lâm trở về.
Thấy Trần Nghiệp đối phương có vẻ rất kích động.
“Trần ca, ngươi giỏi thật đấy, thế mà có thể đánh thắng cả Hùng sư huynh, lần này ngươi ra tay có thể nói là tiếng tăm vang khắp Hóa Vũ Môn rồi, ai cũng biết tên ngươi cả, lúc ta đi về còn có rất nhiều người lôi kéo ta hỏi thăm chuyện của ngươi nữa kìa.”
Nghe tiếng líu ra líu ríu bên tai Trần Nghiệp chỉ thản nhiên cười.
Nhưng trong lòng hắn lại nghĩ phải nhanh chóng gia tăng cảnh giới rồi trở thành đệ tử nội môn, sau đó dọn tới ký túc xá dành cho một người một được.
Nếu không cứ ở với một kẻ lắm lời thế này mãi chẳng phải sẽ bị làm phiền tới chết hay sao?
Sau khi nói chuyện phiếm với bạn cùng phòng một lúc thì lại có người tới cửa làm phiền.
“Trần Nghiệp sư đệ, ngưỡng mộ đã lâu, tại hạ Vương Khôn, là người của Thiên Diện hội, Triệu sư huynh của Thiên Diện hội chúng ta có nghe nói về phong thái của Trần sư đệ đây nên rất muốn được gặp ngươi.”
Đối với Thiên Diện hội người tên Vương Khôn này nhắc tới Trần Nghiệp có chút lạ lẫm.
Bởi căn bản hắn chưa từng nghe tới cái tên đó bao giờ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận